Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Mẹ Chồng Ác Độc...

Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu

2024-11-21 18:35:29

“Có ai ở nhà không? Là nhà Giang Văn Chung à?” Có người đứng trước cửa nhà họ Giang hỏi thăm.

Mẹ Giang ra khỏi phòng, nhìn thấy một người thanh niên trẻ tuổi đang đứng trước cửa, gân cổ gọi người.

Bà ta đánh giá đối phương trên dưới một phen, hỏi: “Cậu là ai?”

Người trẻ tuổi kia không đáp, mà hỏi lại: “Dì là mẹ của Giang Văn Chung à?”

Mẹ Giang gật đầu: “Là tôi.”

Người trẻ tuổi tự giới thiệu: “Cháu họ Cam, chú cháu tên Cam Lượng, từng là học sinh của thầy Giang, bây giờ đang dạy học ở trường đại học tỉnh, cùng trường với con trai Giang Văn Chung nhà dì.”

Giang Văn Chung chưa bị đuổi học, ít nhiều nhờ vào vị giáo viên họ Cam này nói đỡ cho cậu ta.

Giáo viên họ Cam này từng là học sinh của cha Giang Văn Chung. Ông ấy vội vàng đánh điện báo về cho thân thích ở quê, bảo thân thích mau chóng thông báo cho mẹ Giang tin tức Giang Văn Chung bị bắt, hy vọng mẹ Giang đến tìm người nhà họ Lý cầu tình.

Nhà họ Giang với nhà họ Lý là thông gia, nếu người nhà họ Lý chịu sửa miệng, tất nhiên là Giang Văn Chung có thể được thả ra.

Nghe người thanh niên này nói có thân thích dạy học ở trường con trai mình, mẹ Giang lập tức nhiệt tình mời đối phương vào nhà.

“Cháu ngồi đi, An Ni, mau nấu nước.”

Người trẻ tuổi đứng tại chỗ, nói: “Ngài đừng vội, lần này cháu tới vì chú cháu đánh điện báo về, nói Giang Văn Chung bị cảnh sát bắt, ngài vẫn nên mau chóng...”

“Cậu nói gì cơ? Con trai tôi bị cảnh sát bắt?” Mẹ Giang trợn trừng mắt hỏi.

Người trẻ tuổi gật đầu, nói: “Đúng vậy, vì cậu ấy lấy tiền của người ta, nên bị đưa tới đồn công an, chú cháu nói, bảo thím mau đi tìm…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người trẻ tuổi còn chưa kịp nói hết câu đã bị cắt ngang, thứ cắt ngang chính là một cái chổi.

Khi nghe người trẻ tuổi nói Giang Văn Chung bị bắt, trong lòng mẹ Giang đã không vui rồi.

Nghe đối phương nói tiếp vì con trai mình cầm tiền nhà người khác mới bị bắt, mẹ Giang càng tức giận hơn.

Con trai bà ta ưu tú như vậy, sao có thể đi làm kẻ trộm?

Chắc chắn là cậu thanh niên này đang nói dối!

Chắc chắn vì cậu ta ghen ghét con trai mình thi đỗ đại học, cố ý chạy tới nhà bịa đặt lung tung!

Hai mắt mẹ Giang nhắm ngay vào cây chổi đặt trong góc tường, nắm lấy, không đợi người trẻ tuổi kia phân trần đã đánh lên người đối phương.

Vừa đánh bà ta vừa mắng: “Mày là đồ không biết xấu hổ, thích chạy tới nhà tao bịa đặt đúng không? Tao cho mày nói bậy này, cho mày gạt tao này, cho mày hất nước bẩn lên người con trai tao này! Xem tao có đánh chết mày không.”

Mẹ Giang thương yêu nhất chính là đứa con trai ấy, bây giờ có người dám chạy tới bôi nhọ Giang Văn Chung trước mặt mình, sao mẹ Giang có thể nhẫn nhịn.

Người trẻ tuổi bị đánh bằng chổi quét nhà, khi phản ứng lại, cả người đã ăn vài cái, mau chóng chạy quanh nhà né tránh.

“Cái thím này, sao lại như vậy, tôi có ý tốt tới báo tin con trai thím đã xảy ra chuyện, thím không cảm kích thì thôi, sao còn dùng chổi đánh tôi?”

Mẹ Giang nghe vậy, cái chổi đang múa trong tay càng dùng thêm sức: “Tao cho mày bôi nhọ con trai tao này, tao cho mày gạt người này. Mày mới bị cảnh sát bắt, cả nhà mày đều trộm đồ bị bắt.”

Người trẻ tuổi chạy ra ngoài sân, hung hăng phun mấy ngụm nước miếng với mẹ Giang: “Phi, chú tôi đánh điện báo từ trên tỉnh về, tôi đường xa vất vả tới báo tin cho bà, không ngờ bà lại chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng người tốt. Chẳng trách con trai bà ăn trộm tiền bị người ta bắt, người mẹ như bà, có thể nuôi ra được thứ gì tốt.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mẹ Giang thiếu chút nữa bị tức chết: “Mày…”

Giang An Ni dẫn các con xuống bếp, nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc này người trẻ tuổi kia đã chạy ra khỏi cổng nhà họ Giang rồi.

Mẹ Giang tức giận không thôi, ngực lên xuống phập phồng: “An Ni, vừa rồi không biết mọc đâu ra thằng khốn nạn, vậy mà nói em trai con bị cảnh sát bắt vì ăn trộm tiền.”

“Ai u, tức chết mẹ rồi.”

Giang An Ni bảo con trai cả vào phòng mang một chiếc ghế dài ra, đỡ mẹ Giang ngồi xuống, xoa ngực cho bà ta.

“Mẹ, mẹ đừng nóng giận, nói không chừng người nọ là kẻ lừa đảo thì sao? Trước kia con từng nghe nói, trong nhà có người đi xa, kẻ lừa đảo hay tới cửa nói người xa nhà đã xảy ra chuyện, vin vào đó lừa tiền.”

Mẹ Giang nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”

Giang An Ni: “Thật. Mẹ, mẹ ngẫm lại xem, nếu như vừa rồi mẹ tin lời người kia nói, cậu ta bảo mẹ lấy ra một ít tiền trước, như vậy mới dễ chạy vạy cho em trai, mẹ có lấy ra không?”

Mẹ Giang ngẫm nghĩ: “Nếu mẹ tin cậu ta, đương nhiên sẽ lấy ra.”

“Vậy không phải đúng rồi sao? May mà mẹ không tin đối phương.” Giang An Ni an ủi mẹ mình.

Mẹ Giang cao hứng gật đầu: “Mẹ biết ngay mà, Văn Chung ngoan ngoãn như vậy, sao có thể lấy tiền nhà người khác.”

Người trẻ tuổi ôm một bụng tức, còn ăn không ít đòn đau bị đuổi ra khỏi cửa nhà họ Giang, đợi chạy xa rồi, không nhìn thấy cửa nhà họ Giang nữa, cậu ta mới quay đầu lại nhìn về phía nhà đối phương, hung hăng phỉ nhổ.

“Bà đánh đuổi tôi ra ngoài, vậy đừng hòng nghe chuyện con trai bà, đợi khi cảnh sát tìm tới cửa, sẽ có lúc bà khóc.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Số ký tự: 0