Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Mẹ Chồng Ác Độc...
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
2024-11-21 18:35:29
Người trẻ tuổi không về nhà, mà đi thẳng tới bưu điện trên thị trấn, gửi cho chú mình một phong điện báo.
Trong điện báo nói mình bị đánh đuổi ra khỏi nhà họ Giang, còn nói nhân phẩm người nhà họ Giang không tốt, nếu là gia đình có nhân phẩm, sao có thể nuôi ra kẻ ăn trộm tiền?
Vốn dĩ giáo viên họ Cam vẫn ôm thái độ hoài nghi về nhân phẩm của Giang Văn Chung, sau chuyện này ấn tượng càng xấu.
Một sinh viên ăn trộm tiền, còn là tiền cứu mạng cháu ngoại ruột thịt mình, xuất hiện ở nơi nào cũng sẽ bị người ta phỉ nhổ.
Nếu không phải thầy Giang từng giúp đỡ ông ta, còn lâu ông ta mới xen vào vũng nước đục này.
Bây giờ khắp nơi trong trường học đều đang nói về chuyện Giang Văn Chung, không ai nói giúp cậu ta.
Ngay cả mấy người bạn cùng phòng quan hệ với đối phương tốt nhất, cũng không ai đứng ra giúp đỡ.
Ba người đó còn nói rõ ràng, Giang Văn Chung đã biết số tiền kia là tiền cứu mạng cháu ngoại vẫn nỡ lòng trộm ra ngoài, chính là loại người nhân phẩm thối nát.
Cho dù thật sự không phải cậu ta trộm tiền, là chị gái cậu ta đưa cho, cậu ta có thể không biết tình hình gia đình chị gái, có thể yên tâm thoải mái nhận lấy số tiền đó sao?
Huống chi sau khi lên tỉnh thành cậu ta còn mua một chiếc đồng hồ đeo tay mới.
Bản thân Giang Văn Chung nói đồng hồ là người thân tặng, nhưng nhà cậu ta không giàu có gì, nếu thật sự có người thân như vậy, người ta trực tiếp đưa tiền cho cậu ta đóng học phí không phải tốt hơn sao?
Giáo viên họ Cam hạ quyết tâm, lần này bảo vệ Giang Văn Chung không bị đuổi học, coi như đã trả xong ân tình cho thầy Giang, còn sau này… Phẩm tính như Giang Văn Chung, thật sự không thể lui tới nhiều thêm.
…
Lý Lưu Trụ bị nhốt hai ngày được thả về.
Là do mẹ Giang đi cùng Giang An Ni lên đồn công an trên thị trấn hủy bỏ báo án.
Chỉ hai ngày ngắn ngủn, Lý Lưu Trụ đã gầy đi không ít.
Ra ngoài nhìn thấy Giang An Ni, hắn không nói câu nào, cúi đầu lướt qua. Mẹ Giang âm thầm bĩu môi.
Nếu không phải bây giờ đang vào ngày mùa, phải kiếm công điểm, còn lâu bà ta mới để Lý Lưu Trụ ra ngoài sớm như vậy.
Khi Lý Lưu Trụ về đến nhà, cửa nhà khóa chặt.
Hắn lấy ra chìa khóa từ dưới viên gạch trước thềm, mở cửa nhà.
Chỉ mới rời nhà hai ngày, trong lòng hắn lại tràn đầy mê mang, bàng hoàng.
Cha mẹ không có nhà, Lý Lưu Trụ tự đun nước, tắm rửa một lượt. Hai ngày qua ở đồn công an, hắn chưa chợp mắt tí nào, trong đầu chỉ nghĩ đến làm thế nào mới có thể kiếm ra tiền chữa bệnh cho con trai út.
Nhưng nghĩ nữa nghĩ mãi, hắn vẫn chưa tìm ra biện pháp nào có thể biến ra tiền trong thời gian ngắn.
Tắm rửa xong nằm trên giường đất, cuối cùng Lý Lưu Trụ không nhịn nổi, gào khóc.
Khi biết không còn tiền, hắn không khóc. Khi bị nhốt ở đồn công an, hắn không khóc. Bây giờ về đến nhà rồi, cuối cùng mới cảm thấy khó chịu, nước mắt muốn ngăn cũng không ngăn được.
Lúc Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân về đến nhà, cửa nhà đã mở. Trong sân không có người, nhưng có tiếng động truyền ra từ phòng bếp.
Lưu Đại Ngân buông cuốc, đi tới phòng bếp xem xét.
Lý Lưu Trụ đang nấu cơm: “Mẹ, mẹ về rồi à, cha con đâu?”
So với khi mới ra khỏi đồn công an, tinh thần Lý Lưu Trụ đã tốt hơn rất nhiều, nhưng dù như vậy, Lưu Đại Ngân vẫn cảm thấy con trai tiều tụy đi không ít.
“Cha con ở bên ngoài.”
“Mẹ đi rửa tay trước đi, cơm sắp chín rồi.” Lý Lưu Trụ lại thêm một nắm củi vào bếp.
Trên bàn cơm, rất nhiều lần Lý Tam Thuận muốn nói lại thôi.
“Cha, cha có gì muốn nói cứ nói đi.” Lý Lưu Trụ mở miệng trước.
Lý Tam Thuận và vợ mình liếc nhau, cuối cùng vẫn nói: “Lưu Trụ, con định làm sao bây giờ?”
Lý Lưu Trụ nghe hiểu ý của Lý Tam Thuận, lời cha hắn muốn hỏi là hắn có định tiếp tục sống với Giang An Ni hay không?
Cười khổ một tiếng, Lý Lưu Trụ nói: “Cha, mẹ, con nghĩ kỹ rồi, con với Giang An Ni không sống chung nổi nữa, con muốn ly hôn.”
Lý Tam Thuận chưa nói phản đối cũng chưa nói tán thành, chỉ hỏi: “Con nghĩ kỹ rồi?”
“Nghĩ kỹ rồi, trái tim cô ấy không ở đây, sống tiếp cũng không có ý nghĩa.”
Lý Lưu Trụ cúi đầu, không cho cha mẹ nhìn thấy mình rơi nước mắt: “Tiền chữa bệnh cho Khai Lâm không còn, con định đợi qua vụ mùa, sẽ tới huyện Quý đào than đá với người ta.”
“Không thể được.” Lý Tam Thuận vội vàng phản đối: “Tuy rằng đào than đá kiếm được tiền, nhưng đó là tiền bán mạng! Con nhìn mấy thôn lân cận xem, có thể quay về nguyên vẹn chỉ có một nửa.”
Thuê nông dân đi đào than đá đều là mỏ than trái phép, các loại phương tiện đều không có, chỉ có một sợi dây thừng và một cái thùng, người xuống dưới vô cùng dễ xảy ra sự cố.
Chính phủ cũng truy bắt mỏ than trái phép này, nếu như bị bắt, dù là công nhân hay chủ quặng, tất cả đều bị phán nặng.
Giọng Lý Lưu Trụ rầu rĩ: “Vậy phải làm sao bây giờ? Bác sĩ nói tốt nhất nên làm phẫu thuật cho Khai Lâm trong năm nay, bạn bè thân thích chúng ta đều vay mượn cả rồi, bây giờ một phân tiền cũng không mượn được, chỉ dựa vào công điểm, quanh năm suốt tháng cũng không tích cóp nổi số tiền kia, khi nào mới đủ tiền phí phẫu thuật cho Khai Lâm.”
“Con không cần lo lắng chuyện này, nhà họ Giang sẽ trả lại tiền.” Lưu Đại Ngân nói.
Lý Lưu Trụ không tin, cho dù Giang Văn Chung bằng lòng trả lại tiền, mẹ Giang cũng sẽ không đồng ý.
Tính tình mẹ Giang thế nào, Lý Lưu Trụ biết rõ, đồ đã tới tay bà ta, sao bà ta có thể nhổ ra.
Hơn nữa, tiền đã bị Giang Văn Chung nộp học phí, cậu ta lấy đâu ra tiền trả lại?
Lý Tam Thuận giải thích cho con trai: “Ngày con bị bắt đi, cha, mẹ với chị Hai con đã ngồi tàu hỏa lên tỉnh thành tìm được Giang Văn Chung, cậu ta sẽ trả lại tiền.”
Lưu Đại Ngân tiếp lời chồng mình: “Cậu ta muốn không đồng ý cũng không được, trừ khi cậu ta bằng lòng mang theo tội danh ăn trộm ngồi xổm trong ngục vài năm.”
Lý Lưu Trụ:???
Lưu Đại Ngân nói tiếp: “Cha mẹ tìm cảnh sát, nói tiền Giang An Ni đưa là do Giang Văn Chung trộm. Tiền mẹ đi vay đều có ký hiệu, Giang Văn Chung không thể nói rõ nguồn gốc số tiền ấy, đã bị cảnh sát bắt đi.”
“Nếu muốn Giang Văn Chung được thả, nhà bọn họ chỉ có thể cầu xin chúng ta sửa miệng, vì con trai, nhất định mẹ cậu ta sẽ gom góp đủ số tiền trả cho nhà chúng ta.”
Lý Lưu Trụ trợn mắt há hốc mồm, không ngờ mẹ mình còn có chiêu này.
Lưu Đại Ngân liếc mắt khinh bỉ con trai: “Vẻ mặt gì vậy? Có phải con cảm thấy mẹ hơi quá đáng hay không?”
Trong điện báo nói mình bị đánh đuổi ra khỏi nhà họ Giang, còn nói nhân phẩm người nhà họ Giang không tốt, nếu là gia đình có nhân phẩm, sao có thể nuôi ra kẻ ăn trộm tiền?
Vốn dĩ giáo viên họ Cam vẫn ôm thái độ hoài nghi về nhân phẩm của Giang Văn Chung, sau chuyện này ấn tượng càng xấu.
Một sinh viên ăn trộm tiền, còn là tiền cứu mạng cháu ngoại ruột thịt mình, xuất hiện ở nơi nào cũng sẽ bị người ta phỉ nhổ.
Nếu không phải thầy Giang từng giúp đỡ ông ta, còn lâu ông ta mới xen vào vũng nước đục này.
Bây giờ khắp nơi trong trường học đều đang nói về chuyện Giang Văn Chung, không ai nói giúp cậu ta.
Ngay cả mấy người bạn cùng phòng quan hệ với đối phương tốt nhất, cũng không ai đứng ra giúp đỡ.
Ba người đó còn nói rõ ràng, Giang Văn Chung đã biết số tiền kia là tiền cứu mạng cháu ngoại vẫn nỡ lòng trộm ra ngoài, chính là loại người nhân phẩm thối nát.
Cho dù thật sự không phải cậu ta trộm tiền, là chị gái cậu ta đưa cho, cậu ta có thể không biết tình hình gia đình chị gái, có thể yên tâm thoải mái nhận lấy số tiền đó sao?
Huống chi sau khi lên tỉnh thành cậu ta còn mua một chiếc đồng hồ đeo tay mới.
Bản thân Giang Văn Chung nói đồng hồ là người thân tặng, nhưng nhà cậu ta không giàu có gì, nếu thật sự có người thân như vậy, người ta trực tiếp đưa tiền cho cậu ta đóng học phí không phải tốt hơn sao?
Giáo viên họ Cam hạ quyết tâm, lần này bảo vệ Giang Văn Chung không bị đuổi học, coi như đã trả xong ân tình cho thầy Giang, còn sau này… Phẩm tính như Giang Văn Chung, thật sự không thể lui tới nhiều thêm.
…
Lý Lưu Trụ bị nhốt hai ngày được thả về.
Là do mẹ Giang đi cùng Giang An Ni lên đồn công an trên thị trấn hủy bỏ báo án.
Chỉ hai ngày ngắn ngủn, Lý Lưu Trụ đã gầy đi không ít.
Ra ngoài nhìn thấy Giang An Ni, hắn không nói câu nào, cúi đầu lướt qua. Mẹ Giang âm thầm bĩu môi.
Nếu không phải bây giờ đang vào ngày mùa, phải kiếm công điểm, còn lâu bà ta mới để Lý Lưu Trụ ra ngoài sớm như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Lý Lưu Trụ về đến nhà, cửa nhà khóa chặt.
Hắn lấy ra chìa khóa từ dưới viên gạch trước thềm, mở cửa nhà.
Chỉ mới rời nhà hai ngày, trong lòng hắn lại tràn đầy mê mang, bàng hoàng.
Cha mẹ không có nhà, Lý Lưu Trụ tự đun nước, tắm rửa một lượt. Hai ngày qua ở đồn công an, hắn chưa chợp mắt tí nào, trong đầu chỉ nghĩ đến làm thế nào mới có thể kiếm ra tiền chữa bệnh cho con trai út.
Nhưng nghĩ nữa nghĩ mãi, hắn vẫn chưa tìm ra biện pháp nào có thể biến ra tiền trong thời gian ngắn.
Tắm rửa xong nằm trên giường đất, cuối cùng Lý Lưu Trụ không nhịn nổi, gào khóc.
Khi biết không còn tiền, hắn không khóc. Khi bị nhốt ở đồn công an, hắn không khóc. Bây giờ về đến nhà rồi, cuối cùng mới cảm thấy khó chịu, nước mắt muốn ngăn cũng không ngăn được.
Lúc Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân về đến nhà, cửa nhà đã mở. Trong sân không có người, nhưng có tiếng động truyền ra từ phòng bếp.
Lưu Đại Ngân buông cuốc, đi tới phòng bếp xem xét.
Lý Lưu Trụ đang nấu cơm: “Mẹ, mẹ về rồi à, cha con đâu?”
So với khi mới ra khỏi đồn công an, tinh thần Lý Lưu Trụ đã tốt hơn rất nhiều, nhưng dù như vậy, Lưu Đại Ngân vẫn cảm thấy con trai tiều tụy đi không ít.
“Cha con ở bên ngoài.”
“Mẹ đi rửa tay trước đi, cơm sắp chín rồi.” Lý Lưu Trụ lại thêm một nắm củi vào bếp.
Trên bàn cơm, rất nhiều lần Lý Tam Thuận muốn nói lại thôi.
“Cha, cha có gì muốn nói cứ nói đi.” Lý Lưu Trụ mở miệng trước.
Lý Tam Thuận và vợ mình liếc nhau, cuối cùng vẫn nói: “Lưu Trụ, con định làm sao bây giờ?”
Lý Lưu Trụ nghe hiểu ý của Lý Tam Thuận, lời cha hắn muốn hỏi là hắn có định tiếp tục sống với Giang An Ni hay không?
Cười khổ một tiếng, Lý Lưu Trụ nói: “Cha, mẹ, con nghĩ kỹ rồi, con với Giang An Ni không sống chung nổi nữa, con muốn ly hôn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tam Thuận chưa nói phản đối cũng chưa nói tán thành, chỉ hỏi: “Con nghĩ kỹ rồi?”
“Nghĩ kỹ rồi, trái tim cô ấy không ở đây, sống tiếp cũng không có ý nghĩa.”
Lý Lưu Trụ cúi đầu, không cho cha mẹ nhìn thấy mình rơi nước mắt: “Tiền chữa bệnh cho Khai Lâm không còn, con định đợi qua vụ mùa, sẽ tới huyện Quý đào than đá với người ta.”
“Không thể được.” Lý Tam Thuận vội vàng phản đối: “Tuy rằng đào than đá kiếm được tiền, nhưng đó là tiền bán mạng! Con nhìn mấy thôn lân cận xem, có thể quay về nguyên vẹn chỉ có một nửa.”
Thuê nông dân đi đào than đá đều là mỏ than trái phép, các loại phương tiện đều không có, chỉ có một sợi dây thừng và một cái thùng, người xuống dưới vô cùng dễ xảy ra sự cố.
Chính phủ cũng truy bắt mỏ than trái phép này, nếu như bị bắt, dù là công nhân hay chủ quặng, tất cả đều bị phán nặng.
Giọng Lý Lưu Trụ rầu rĩ: “Vậy phải làm sao bây giờ? Bác sĩ nói tốt nhất nên làm phẫu thuật cho Khai Lâm trong năm nay, bạn bè thân thích chúng ta đều vay mượn cả rồi, bây giờ một phân tiền cũng không mượn được, chỉ dựa vào công điểm, quanh năm suốt tháng cũng không tích cóp nổi số tiền kia, khi nào mới đủ tiền phí phẫu thuật cho Khai Lâm.”
“Con không cần lo lắng chuyện này, nhà họ Giang sẽ trả lại tiền.” Lưu Đại Ngân nói.
Lý Lưu Trụ không tin, cho dù Giang Văn Chung bằng lòng trả lại tiền, mẹ Giang cũng sẽ không đồng ý.
Tính tình mẹ Giang thế nào, Lý Lưu Trụ biết rõ, đồ đã tới tay bà ta, sao bà ta có thể nhổ ra.
Hơn nữa, tiền đã bị Giang Văn Chung nộp học phí, cậu ta lấy đâu ra tiền trả lại?
Lý Tam Thuận giải thích cho con trai: “Ngày con bị bắt đi, cha, mẹ với chị Hai con đã ngồi tàu hỏa lên tỉnh thành tìm được Giang Văn Chung, cậu ta sẽ trả lại tiền.”
Lưu Đại Ngân tiếp lời chồng mình: “Cậu ta muốn không đồng ý cũng không được, trừ khi cậu ta bằng lòng mang theo tội danh ăn trộm ngồi xổm trong ngục vài năm.”
Lý Lưu Trụ:???
Lưu Đại Ngân nói tiếp: “Cha mẹ tìm cảnh sát, nói tiền Giang An Ni đưa là do Giang Văn Chung trộm. Tiền mẹ đi vay đều có ký hiệu, Giang Văn Chung không thể nói rõ nguồn gốc số tiền ấy, đã bị cảnh sát bắt đi.”
“Nếu muốn Giang Văn Chung được thả, nhà bọn họ chỉ có thể cầu xin chúng ta sửa miệng, vì con trai, nhất định mẹ cậu ta sẽ gom góp đủ số tiền trả cho nhà chúng ta.”
Lý Lưu Trụ trợn mắt há hốc mồm, không ngờ mẹ mình còn có chiêu này.
Lưu Đại Ngân liếc mắt khinh bỉ con trai: “Vẻ mặt gì vậy? Có phải con cảm thấy mẹ hơi quá đáng hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro