Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 15
Mộ Kiến Xuân Thâm
2024-11-11 00:08:26
Vu Thanh Sơn về nhà, đẩy cửa đi vào lại không khỏi cau mày. Con trai lớn Tiểu Quân bẩn cả người, trên mặt còn có một vết cào và nước mắt chưa khô, hai đứa nhỏ khác cũng vểnh môi đến mức có thể treo dế cơm.
“Tiểu Quân, sao lại khóc?”
Con trai lớn giống anh ta nhất, bình thường không thích khóc. Anh ta vừa hỏi như vậy, Tiểu Quân lập tức khóc dữ dội hơn. Con gái thứ hai Tĩnh Tĩnh và con trai nhỏ cũng bị ảnh hưởng, nhỏ giọng khóc theo.
Vu Thanh Sơn cau mày bế con trai nhỏ: “Tiểu Mao, nói với bố, tại sao con khóc?”
Trải qua một năm sống chung, ba đứa bé thân thiết với cha hơn. Tiểu Mao nhỏ người nhưng nhanh miệng, nước mắt lã chã rơi tố cáo, cộng thêm Tĩnh Tĩnh bổ sung rất nhanh nói rõ đâu đuôi câu chuyện. Hóa ra là trẻ con chơi chung giễu cợt ba đứa là đứa bé không có mẹ, Tiểu Quân xông lên đánh nhau với người ta, nhưng đứa bé trong thôn đều có anh chị em giúp đỡ, cậu nhóc không đánh thắng, mọi người không vui mà giải tán.
Tiểu Mao “hức hức” yêu cầu: “Đứa khốn nạn đó nói con không có mẹ. Bố, con muốn mẹ!”
Vu Thanh Sơn ê ẩm trong lòng, xoa cái đầu xù của thằng nhóc, khàn giọng nói: “Được.”
Anh ta và Tào Xuân Lệ là không thể nào, nhưng trẻ con đáng thương.
Tiểu Quân lớn hơn, nhớ mẹ ruột là ai. Mặc dù mẹ ruột không tốt với ba đứa, nhưng đến từ thân thiết tự nhiên, cậu nhóc vẫn nghi ngờ nhìn Vu Thanh Sơn. Chẳng lẽ người ta nói là thật, cha cưới mẹ mới cho chúng?
“Bố...”
Vu Thanh Sơn mỉm cười vỗ về: “Bố có tính toán, sau này sẽ nói với các con.”
Tiểu Quân nuốt lại lời muốn nói. Trước đây có mẹ, người khác sẽ không nói cậu nhóc không có mẹ. Cậu nhóc cũng không thích cô ta lắm, bởi vì cô ta luôn đánh họ, nhưng mà người ta nói mẹ kế cũng không tốt, cậu nhóc thấy sợ.
Tĩnh Tĩnh cái hiểu cái không tựa vào bên người cậu nhóc. Vu Thanh Sơn ngồi với chúng một lúc thì đứng dậy đến phòng bếp nấu cơm.
Tào Xuân Lệ trốn trong rạch sông xa xa nhìn thấy từng luồng khói xanh bốc lên từ ngôi nhà trước đây, sửng sốt một lúc, bị gió lạnh thổi thì vội vàng nhét khăn quàng vào trong cổ. Cô ta không dám đi gặp con, Vu Thanh Sơn không phải người dễ chọc, nhưng cứ lẩn trốn không phải là cách, cô ta nên làm sao đây?
***
Trước cơm tối, bác Vu nói tới nhà họ Điền mượn cây kéo, kéo Lý Phượng Anh đến gian phòng bên cạnh nhà chính nói chuyện rất lâu. Lúc đó Điền Ninh đang dạy Điền Binh Binh đếm số ở trong sân.
“Binh Binh, cháu học với cô, một hai ba bốn năm...”
Điền Binh Binh không kiên nhẫn lắm, học hai lần đã không vui: “Cô nhỏ, không…”
Cậu bé nói xong thì uốn éo cái mông đi tìm Điền Ái Hoa, anh ta làm cha vừa bực mình vừa buồn cười, ấn trán cậu bé nói: “Thằng nhóc này vừa nhìn đã biết không phải nhân tài đi học, sau này không thể làm người kém cỏi. Bố con còn biết viết tên của mình đấy.”
Những năm trước gia đình khá giả, trong nhà cũng đủ người lao động cường tráng. Ông cụ Điền làm chủ, mấy đứa con của nhà họ Điền đều có cơ hội đi học. Nhưng mà trong thôn không có nhiều trẻ con đi học, anh em bạn bè đều chạy khắp nơi đi chơi, không ai có thể kiên trì nổi. Điền Vệ Tinh còn đuổi kịp mười năm lộn xộn đó, suốt ngày chơi bời, ba anh em đều chưa tốt nghiệp tiểu học đã không học nữa, chỉ có Điền Ninh có thành tích tạm được, cộng thêm sức khỏe không tốt không biết làm ruộng, mới học đến cấp ba.
Điền Binh Binh không hiểu cha mình đang nói gì, chỉ cầm một nhánh cây lắc lư qua lại, vẽ qua quýt trên đất, còn cảm thấy rất đẹp.
Lương Tiểu Song đang nấu cơm trong phòng bếp nghe thấy thì không vui, thò đầu lẩm bẩm: “Binh Binh của chúng ta rất thông minh, nhà chúng ta còn trông chờ nó thi đại học đấy.”
Trong lời nói của chị ta có hàm ý.
Điền Ninh không muốn để ý tới chị ta, chị ta ở nhà mẹ bị chị dâu ức hiếp quen rồi. Nghe nói về nhà mẹ thì giống như chim cút, gả đến nhà họ Điền thì luôn muốn bù lại.
Lưu Kim Ngọc cũng nấu cơm trong bếp mỉm cười, thấp giọng nói: “Nhà chúng ta có vài người không biết nặng nhẹ.”
Lương Tiểu Song bĩu môi cười, trong lòng thầm nghĩ: "Người không biết nặng nhẹ cũng bao gồm cô đấy."
Lưu Kim Ngọc không được đáp lại thì vô cùng khó chịu, cô ta theo bản năng cũng không muốn ở lại phòng bếp. Nhưng nếu không làm việc, chắc chắn cô ta sẽ bị mẹ chồng mắng nên cô ta chỉ đành nén giận.
“Tiểu Quân, sao lại khóc?”
Con trai lớn giống anh ta nhất, bình thường không thích khóc. Anh ta vừa hỏi như vậy, Tiểu Quân lập tức khóc dữ dội hơn. Con gái thứ hai Tĩnh Tĩnh và con trai nhỏ cũng bị ảnh hưởng, nhỏ giọng khóc theo.
Vu Thanh Sơn cau mày bế con trai nhỏ: “Tiểu Mao, nói với bố, tại sao con khóc?”
Trải qua một năm sống chung, ba đứa bé thân thiết với cha hơn. Tiểu Mao nhỏ người nhưng nhanh miệng, nước mắt lã chã rơi tố cáo, cộng thêm Tĩnh Tĩnh bổ sung rất nhanh nói rõ đâu đuôi câu chuyện. Hóa ra là trẻ con chơi chung giễu cợt ba đứa là đứa bé không có mẹ, Tiểu Quân xông lên đánh nhau với người ta, nhưng đứa bé trong thôn đều có anh chị em giúp đỡ, cậu nhóc không đánh thắng, mọi người không vui mà giải tán.
Tiểu Mao “hức hức” yêu cầu: “Đứa khốn nạn đó nói con không có mẹ. Bố, con muốn mẹ!”
Vu Thanh Sơn ê ẩm trong lòng, xoa cái đầu xù của thằng nhóc, khàn giọng nói: “Được.”
Anh ta và Tào Xuân Lệ là không thể nào, nhưng trẻ con đáng thương.
Tiểu Quân lớn hơn, nhớ mẹ ruột là ai. Mặc dù mẹ ruột không tốt với ba đứa, nhưng đến từ thân thiết tự nhiên, cậu nhóc vẫn nghi ngờ nhìn Vu Thanh Sơn. Chẳng lẽ người ta nói là thật, cha cưới mẹ mới cho chúng?
“Bố...”
Vu Thanh Sơn mỉm cười vỗ về: “Bố có tính toán, sau này sẽ nói với các con.”
Tiểu Quân nuốt lại lời muốn nói. Trước đây có mẹ, người khác sẽ không nói cậu nhóc không có mẹ. Cậu nhóc cũng không thích cô ta lắm, bởi vì cô ta luôn đánh họ, nhưng mà người ta nói mẹ kế cũng không tốt, cậu nhóc thấy sợ.
Tĩnh Tĩnh cái hiểu cái không tựa vào bên người cậu nhóc. Vu Thanh Sơn ngồi với chúng một lúc thì đứng dậy đến phòng bếp nấu cơm.
Tào Xuân Lệ trốn trong rạch sông xa xa nhìn thấy từng luồng khói xanh bốc lên từ ngôi nhà trước đây, sửng sốt một lúc, bị gió lạnh thổi thì vội vàng nhét khăn quàng vào trong cổ. Cô ta không dám đi gặp con, Vu Thanh Sơn không phải người dễ chọc, nhưng cứ lẩn trốn không phải là cách, cô ta nên làm sao đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
***
Trước cơm tối, bác Vu nói tới nhà họ Điền mượn cây kéo, kéo Lý Phượng Anh đến gian phòng bên cạnh nhà chính nói chuyện rất lâu. Lúc đó Điền Ninh đang dạy Điền Binh Binh đếm số ở trong sân.
“Binh Binh, cháu học với cô, một hai ba bốn năm...”
Điền Binh Binh không kiên nhẫn lắm, học hai lần đã không vui: “Cô nhỏ, không…”
Cậu bé nói xong thì uốn éo cái mông đi tìm Điền Ái Hoa, anh ta làm cha vừa bực mình vừa buồn cười, ấn trán cậu bé nói: “Thằng nhóc này vừa nhìn đã biết không phải nhân tài đi học, sau này không thể làm người kém cỏi. Bố con còn biết viết tên của mình đấy.”
Những năm trước gia đình khá giả, trong nhà cũng đủ người lao động cường tráng. Ông cụ Điền làm chủ, mấy đứa con của nhà họ Điền đều có cơ hội đi học. Nhưng mà trong thôn không có nhiều trẻ con đi học, anh em bạn bè đều chạy khắp nơi đi chơi, không ai có thể kiên trì nổi. Điền Vệ Tinh còn đuổi kịp mười năm lộn xộn đó, suốt ngày chơi bời, ba anh em đều chưa tốt nghiệp tiểu học đã không học nữa, chỉ có Điền Ninh có thành tích tạm được, cộng thêm sức khỏe không tốt không biết làm ruộng, mới học đến cấp ba.
Điền Binh Binh không hiểu cha mình đang nói gì, chỉ cầm một nhánh cây lắc lư qua lại, vẽ qua quýt trên đất, còn cảm thấy rất đẹp.
Lương Tiểu Song đang nấu cơm trong phòng bếp nghe thấy thì không vui, thò đầu lẩm bẩm: “Binh Binh của chúng ta rất thông minh, nhà chúng ta còn trông chờ nó thi đại học đấy.”
Trong lời nói của chị ta có hàm ý.
Điền Ninh không muốn để ý tới chị ta, chị ta ở nhà mẹ bị chị dâu ức hiếp quen rồi. Nghe nói về nhà mẹ thì giống như chim cút, gả đến nhà họ Điền thì luôn muốn bù lại.
Lưu Kim Ngọc cũng nấu cơm trong bếp mỉm cười, thấp giọng nói: “Nhà chúng ta có vài người không biết nặng nhẹ.”
Lương Tiểu Song bĩu môi cười, trong lòng thầm nghĩ: "Người không biết nặng nhẹ cũng bao gồm cô đấy."
Lưu Kim Ngọc không được đáp lại thì vô cùng khó chịu, cô ta theo bản năng cũng không muốn ở lại phòng bếp. Nhưng nếu không làm việc, chắc chắn cô ta sẽ bị mẹ chồng mắng nên cô ta chỉ đành nén giận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro