Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 16
Mộ Kiến Xuân Thâm
2024-11-11 00:08:26
“Ninh Nhi, hết củi nhóm lửa rồi, nghe mẹ chúng ta nói hai ngày nữa sẽ có tuyết, em ra ngoài lấy chút đi?”
Củi nhóm lửa chính là củi dễ đốt, rơm khô, ngô khô còn có giống đậu phộng. Thứ này dễ đốt, các nhà đều xếp thành đống ở bên ngoài, thỉnh thoảng lấy chút về phòng bếp. Gặp ngày âm u trời mưa cần chuẩn bị nhiều hơn, nếu không giương mắt nhìn củi không cháy, cả nhà cũng đừng hòng ăn cơm.
Lời này không phải Lương Tiểu Song nói, mà là Lưu Kim Ngọc.
Điền Ninh cười khẩy, người này đến người khác đều muốn học thói sai bảo cô. Chỉ là thấy cô không được Lý Phượng Anh thích thôi, cô ôm vết thương trên đầu, gần tối còn tới tháng, bụng nhỏ đau thắt lại, cả người đều khó chịu. Nếu chị dâu em chồng là khắc tinh, vậy thì để quan hệ đối đầu này dữ dội hơn đi.
Điền Ninh nghiêng đầu nói: “Anh cả, anh đi lấy củi đốt nha, em trông Binh Binh cho.”
Điền Ái Hoa sửng sốt, rất ít khi em gái yếu đuối xin anh ta như vậy. Trong mắt hạnh đều là sự cầu xin, anh ta không hề nghĩ ngợi mà đáp: “Được.”
Anh ta đứng lên bước nhanh ra ngoài, Lương Tiểu Song ở trong bếp sửng sốt.
Anh ta còn chưa đi ra, Điền Ái Dân đã quay về từ bên ngoài. Cô làm như vừa nãy, sai bảo cả hai anh em ra ngoài, chút việc này vốn dĩ không thể gọi là công việc.
Lương Tiểu Song nhìn ra sau trước tiên, củi nhóm lửa không còn bao nhiêu, nhưng vẫn đủ dùng trong hai ba ngày. Lưu Kim Ngọc xem mình là con dâu cả trong nhà muốn sai bảo ai thì sai bảo à? Còn để chồng chị ta bị liên lụy theo nữa?
“Chị dâu, chị thấy Ninh Nhi lười chưa kìa. Nếu nó lấy chồng rồi, nhất định sẽ bị nhà chồng xoi mói, đâu giống như chúng ta, phải không?”
Chị ta quái gở hừ một tiếng: “Đúng vậy, ai có em dâu chịu khó như cô chứ?”
Lưu Kim Ngọc khó hiểu, chờ thấy Điền Ái Dân cũng ôm củi đốt đi vào lại thấy hơi bực. Hai người họ mới là một gia đình, sao anh ta còn thân thiết với Điền Ninh? Lật đật giúp cô làm việc, trước kia cũng chưa thấy anh ta thích làm việc!
Mà Điền Ninh dẫn Điền Binh Binh đi vào bếp, liếc sắc mặt của hai người, đẩy cậu bé qua: “Chị dâu, Binh Binh muốn ăn trứng gà.”
Lương Tiểu Song thương con trai, nhưng mà trứng gà do mẹ chồng giữ. Cô em chồng nhắc đến cũng là một lòng thương yêu, thế là nhỏ giọng than phiền: “Đâu có trứng gà cho nó ăn chứ?”
Mùa đông trời lạnh, bốn con gà mái nhà nuôi đều không thích đẻ trứng. Lương Tiểu Song suy nghĩ cho con trai ăn trứng gà, cũng không quên thù oán Lưu Kim Ngọc cướp quyền sai bảo lung tung.
Điền Ninh đi ra trước phòng bếp nói: “Chờ lát nữa hỏi mẹ của chúng ta đi.”
Bên kia bác Vu nói chuyện xong, đúng lúc đi ra từ nhà chính. Thấy Điền Ninh thì cười, mà nụ cười vô cùng thiết tha: “Ninh Nhi, có rảnh thì đến nhà bác chơi, vừa hay mấy ngày nay bác ở nhà.”
“Cháu biết rồi, bác.”
Bác Vu thở phào đi ra ngoài, cô gái này ngoan ngoãn khôn khéo, ngoại hình cũng đẹp. Chẳng trách Vu Thanh Sơn có thể chọn trúng, nếu có thể lấy nhau thì cũng là một chuyện tốt.
Lý Phượng Anh chậm một bước đi ra từ nhà chính, nhìn thấy cô ở trước mắt lại cảm thấy nhức đầu. Người làm mai đã nói nhà trai rất hài lòng về cô, cũng không biết cô nàng này đang suy nghĩ gì mà lại không bằng lòng.
“Con đứng ở sân làm gì?”
“Binh Binh nói nó muốn ăn trứng gà, con đi lấy một quả.”
Lý Phượng Anh cau mày, không phải là con dâu cả sai bảo chứ? Bà ta suy nghĩ, tức giận nói: “Mẹ đi lấy.”
Điền Ninh vừa nhìn đã biết bà ta suy nghĩ nhiều, cô vẫn không định gây xích mích quan hệ mẹ chồng nàng dâu, chỉ là vì một miếng ăn thôi.
Mở tủ bát ra, Lý Phượng Anh do dự vẫn cầm hai quả trứng gà. Trên đầu cô còn có vết thương, phải sớm bồi dưỡng.
Đến lúc cơm tối, Điền Ninh cầm một quả trứng gà luộc nóng hổi, cũng xem như không uổng công nói câu kia. Mặc dù người ta muốn nuôi cô béo rồi làm thịt, nhưng mà mặc kệ nó, bồi dưỡng cơ thể nhỏ bé của bản thân trước rồi nói sau.
Điền Vệ Tinh lại bị phân biệt đối xử, dựa vào đâu cậu ta không được ăn trứng gà?
Còn chưa ăn cơm xong, gà mái già trong ổ gà kêu “oang oác” mấy tiếng. Lý Phượng Anh kéo cậu ta ra ngoài, móc ra một quả trứng gà ấm từ trong ổ, vô cùng tươi.
“Con ăn luôn đi.”
Người ta nói bé trai ăn luôn trứng gà tươi có thể bồi bổ sức khỏe.
Điền Vệ Tinh cười hì hì đáp lại, cầm trứng gà đập lên tường, tách ra đưa tới bên miệng, nuốt luôn cả một quả trứng gà xuống.
Cậu ta ăn xong thì cùng Lý Phượng Anh bình thản quay lại nhà chính, mọi người đều đoán ra cậu ta được ăn ngon, nhưng không có ai nói ra.
Chỉ có Lưu Kim Ngọc mím môi, sờ bụng dưới không biết đang nghĩ gì.
Củi nhóm lửa chính là củi dễ đốt, rơm khô, ngô khô còn có giống đậu phộng. Thứ này dễ đốt, các nhà đều xếp thành đống ở bên ngoài, thỉnh thoảng lấy chút về phòng bếp. Gặp ngày âm u trời mưa cần chuẩn bị nhiều hơn, nếu không giương mắt nhìn củi không cháy, cả nhà cũng đừng hòng ăn cơm.
Lời này không phải Lương Tiểu Song nói, mà là Lưu Kim Ngọc.
Điền Ninh cười khẩy, người này đến người khác đều muốn học thói sai bảo cô. Chỉ là thấy cô không được Lý Phượng Anh thích thôi, cô ôm vết thương trên đầu, gần tối còn tới tháng, bụng nhỏ đau thắt lại, cả người đều khó chịu. Nếu chị dâu em chồng là khắc tinh, vậy thì để quan hệ đối đầu này dữ dội hơn đi.
Điền Ninh nghiêng đầu nói: “Anh cả, anh đi lấy củi đốt nha, em trông Binh Binh cho.”
Điền Ái Hoa sửng sốt, rất ít khi em gái yếu đuối xin anh ta như vậy. Trong mắt hạnh đều là sự cầu xin, anh ta không hề nghĩ ngợi mà đáp: “Được.”
Anh ta đứng lên bước nhanh ra ngoài, Lương Tiểu Song ở trong bếp sửng sốt.
Anh ta còn chưa đi ra, Điền Ái Dân đã quay về từ bên ngoài. Cô làm như vừa nãy, sai bảo cả hai anh em ra ngoài, chút việc này vốn dĩ không thể gọi là công việc.
Lương Tiểu Song nhìn ra sau trước tiên, củi nhóm lửa không còn bao nhiêu, nhưng vẫn đủ dùng trong hai ba ngày. Lưu Kim Ngọc xem mình là con dâu cả trong nhà muốn sai bảo ai thì sai bảo à? Còn để chồng chị ta bị liên lụy theo nữa?
“Chị dâu, chị thấy Ninh Nhi lười chưa kìa. Nếu nó lấy chồng rồi, nhất định sẽ bị nhà chồng xoi mói, đâu giống như chúng ta, phải không?”
Chị ta quái gở hừ một tiếng: “Đúng vậy, ai có em dâu chịu khó như cô chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Kim Ngọc khó hiểu, chờ thấy Điền Ái Dân cũng ôm củi đốt đi vào lại thấy hơi bực. Hai người họ mới là một gia đình, sao anh ta còn thân thiết với Điền Ninh? Lật đật giúp cô làm việc, trước kia cũng chưa thấy anh ta thích làm việc!
Mà Điền Ninh dẫn Điền Binh Binh đi vào bếp, liếc sắc mặt của hai người, đẩy cậu bé qua: “Chị dâu, Binh Binh muốn ăn trứng gà.”
Lương Tiểu Song thương con trai, nhưng mà trứng gà do mẹ chồng giữ. Cô em chồng nhắc đến cũng là một lòng thương yêu, thế là nhỏ giọng than phiền: “Đâu có trứng gà cho nó ăn chứ?”
Mùa đông trời lạnh, bốn con gà mái nhà nuôi đều không thích đẻ trứng. Lương Tiểu Song suy nghĩ cho con trai ăn trứng gà, cũng không quên thù oán Lưu Kim Ngọc cướp quyền sai bảo lung tung.
Điền Ninh đi ra trước phòng bếp nói: “Chờ lát nữa hỏi mẹ của chúng ta đi.”
Bên kia bác Vu nói chuyện xong, đúng lúc đi ra từ nhà chính. Thấy Điền Ninh thì cười, mà nụ cười vô cùng thiết tha: “Ninh Nhi, có rảnh thì đến nhà bác chơi, vừa hay mấy ngày nay bác ở nhà.”
“Cháu biết rồi, bác.”
Bác Vu thở phào đi ra ngoài, cô gái này ngoan ngoãn khôn khéo, ngoại hình cũng đẹp. Chẳng trách Vu Thanh Sơn có thể chọn trúng, nếu có thể lấy nhau thì cũng là một chuyện tốt.
Lý Phượng Anh chậm một bước đi ra từ nhà chính, nhìn thấy cô ở trước mắt lại cảm thấy nhức đầu. Người làm mai đã nói nhà trai rất hài lòng về cô, cũng không biết cô nàng này đang suy nghĩ gì mà lại không bằng lòng.
“Con đứng ở sân làm gì?”
“Binh Binh nói nó muốn ăn trứng gà, con đi lấy một quả.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Phượng Anh cau mày, không phải là con dâu cả sai bảo chứ? Bà ta suy nghĩ, tức giận nói: “Mẹ đi lấy.”
Điền Ninh vừa nhìn đã biết bà ta suy nghĩ nhiều, cô vẫn không định gây xích mích quan hệ mẹ chồng nàng dâu, chỉ là vì một miếng ăn thôi.
Mở tủ bát ra, Lý Phượng Anh do dự vẫn cầm hai quả trứng gà. Trên đầu cô còn có vết thương, phải sớm bồi dưỡng.
Đến lúc cơm tối, Điền Ninh cầm một quả trứng gà luộc nóng hổi, cũng xem như không uổng công nói câu kia. Mặc dù người ta muốn nuôi cô béo rồi làm thịt, nhưng mà mặc kệ nó, bồi dưỡng cơ thể nhỏ bé của bản thân trước rồi nói sau.
Điền Vệ Tinh lại bị phân biệt đối xử, dựa vào đâu cậu ta không được ăn trứng gà?
Còn chưa ăn cơm xong, gà mái già trong ổ gà kêu “oang oác” mấy tiếng. Lý Phượng Anh kéo cậu ta ra ngoài, móc ra một quả trứng gà ấm từ trong ổ, vô cùng tươi.
“Con ăn luôn đi.”
Người ta nói bé trai ăn luôn trứng gà tươi có thể bồi bổ sức khỏe.
Điền Vệ Tinh cười hì hì đáp lại, cầm trứng gà đập lên tường, tách ra đưa tới bên miệng, nuốt luôn cả một quả trứng gà xuống.
Cậu ta ăn xong thì cùng Lý Phượng Anh bình thản quay lại nhà chính, mọi người đều đoán ra cậu ta được ăn ngon, nhưng không có ai nói ra.
Chỉ có Lưu Kim Ngọc mím môi, sờ bụng dưới không biết đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro