Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 17
Mộ Kiến Xuân Thâm
2024-11-11 00:08:26
Sau bữa tối, Điền Ninh đi tìm bà ta xin bông vải. Cô biết trong nhà có bông vải mới, nguyên chủ để lại đai kinh nguyệt sạch sẽ, nhưng thấy thời tiết không tốt lắm, để phòng ngừa nên cô định làm thêm một hai cái.
Chút chuyện riêng này, Lý Phượng Anh không nói lớn tiếng, lẩm bẩm: “Con nhét chút tro không phải được rồi sao?”
Điền Ninh kiên trì nài nỉ: “Trước đây đều nhét bông vải.”
Bởi vì phải đến huyện đi học, bà cụ đều chuẩn bị tốt cho cháu gái. Không phải cô không thể chấp nhận tro than sạch sẽ, nhưng có thể có đồ tốt thì cô cũng không muốn dùng tạm thứ khác. Lúc này, Lý Phượng Anh chịu cho.
Quả nhiên, cô lấy được một nắm bông vải mới, có khoảng ba bốn lạng, đủ dùng.
Chiếc đèn dầu không nỡ dùng luôn đặt trong phòng Điền Ninh đã có tác dụng, về mặt thủ công thì cô vẫn rất nhanh nhẹn, bắt tay may quần áo cho búp bê và chó mèo. Bây giờ dựa theo đai kinh nguyệt cũ, có lẽ cô có thể làm được cái mới, chất liệu cũng đều là quần áo cũ không mặc được.
Cũng thật may, cô là con gái nhỏ nhất trong nhà. Bằng không cũng không thể giữ lại quần áo cũ, đứa lớn mặc cũ rồi thì cho đứa nhỏ, truyền lại cho nhau.
Mô phỏng làm xong một cái, cô không nhịn được ngáp một cái. Chưa tới mấy ngày cô đã quen giờ giấc nghỉ ngơi làm việc hiện giờ, thật sự là không thể thích ứng hơn được nữa.
Thổi đèn dầu, Điền Ninh vừa gối đầu đã ngủ, tỉnh dậy thì nhớ giặt phơi khô đai kinh nguyệt đã làm xong, nhưng mà cũng phải lặng lẽ làm.
Đi rửa mặt trước rồi bện tóc, cô còn chưa đi đến trước gương, Điền Vệ Tinh đã đi ra từ trong phòng, vô tình thấy cô lập tức cười ha hả.
Điền Ninh hoang mang: “Điền Vệ Tinh, em cười cái gì?”
“Chị đoán xem ha ha ha!”
Cô nhấc chân đạp cậu ta, cậu ta nhanh chóng tránh thoát, nín cười chỉ lỗ mũi của cô: “Chị soi gương đi!”
“Có gì?”
Thấy bản thân trong gương, cô mới hiểu, hôm qua cô dùng đèn dầu hơi lâu, mũi hít không ít tro dầu, lỗ mũi cô đen kịt, da cô trắng nên trông vô cùng rõ ràng.
“Chị, tối qua chị lại chăm chỉ đọc sách à?”
Điền Ninh trừng cậu ta: “Ai cần em lo.”
Cô muốn đi rửa mặt lại, Điền Vệ Tinh bên trái cản bên phải ngăn không cho đi. Cô cũng không khách sáo, lập tức nhấc chân đá, dù sao nghe người ta nói em trai không nghe lời thì phải đánh.
Điền Vệ Tinh bị đá một cái cũng không tức lắm, ngược lại hiếu kỳ nói: “Chị còn biết đánh người khác à?”
“Nếu không thì chị đá em thêm cái nữa thử xem?”
Cậu ta lập tức nhảy xa, không phải cậu ta ngứa da thèm đánh, nhưng mà chị như vậy chơi rất vui.
Điền Ninh tìm xà bông rửa sạch tro đen, lại đi soi gương nhìn kỹ, sắc mặt tốt hơn hôm qua, cô nhẹ nhàng thở phào. Mấy ngày tết mọi người đều đi thăm người thân, cô còn có thể yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc.
Lưu Kim Ngọc cũng muốn chải đầu, nhìn thấy cô soi tới soi lui trước gương, không nhịn được chen tới: “Em gái, em thật xinh đẹp, chị thấy qua tết em sẽ phải lấy chồng rồi.”
Lương Tiểu Song còn nhớ ân oán tối qua, nghe thấy vậy thì mở miệng trước cô một bước: “Kim Ngọc à, cô không thể so sánh với Ninh Nhi, cô đẹp hơn nữa cũng chỉ có thể để Ái Dân nhìn.”
Sớm muộn cũng sẽ nhìn chán!
Điền Ninh bỏ lược xuống vẫy tay với cháu trai: “Binh Binh, đến chơi với cô.”
Lương Tiểu Song thì bằng lòng để con trai thân thiết với cô. Nếu như sau này cô lấy chồng rồi, cũng có thể chăm sóc đúng không? Đẩy Điền Binh Binh đi, chị ta cũng chen đến bên gương chải đầu, không cho Lưu Kim Ngọc thời gian làm đẹp.
Cơm sáng nhanh chóng dọn ra, bánh bao trộn và canh khoai lang, rau là củ cải xanh hấp, cắt sợi trộn đều chính là tất cả nội dung của cơm sáng.
Điền Ninh ôm thái độ rất tích cực ăn củ cải trộn, cô đang ăn ngon miệng thì Lưu Kim Ngọc nghiêng đầu nôn mửa.
“Ọe…”
Lý Phượng Anh vô cùng ghét bỏ, nói thẳng: “Cô ra ngoài nôn đi! Làm sao đấy, sáng sớm ngủ dậy còn chưa ăn cơm đã khó chịu à?”
Điền Ái Dân đẩy Lưu Kim Ngọc, bảo cô ta đi ra ngoài, sự chú ý của hắn ta đều đặt trên cơm.
Cô ta uất ức đi ra ngoài, Lý Phượng Anh chợt nhận ra mà đi cùng. Chỉ chốc lát sau, bà ta hớn hở quay lại tuyên bố: “Ái Dân, con đi đun nồi, luộc hai quả trứng gà cho Kim Ngọc ăn.”
Điền Ái Dân mang vẻ mặt khó hiểu: “Sao ạ?”
“Ngốc! Con nhìn con đi, sắp làm cha rồi còn y như đứa con nít.”
“Cái gì?”
Lần này cả nhà đều đã biết tin vui, Lưu Kim Ngọc đỏ mặt về phòng. Lý Phượng Anh bận bịu chuẩn bị cơm nước đặc biệt, dù sao Lương Tiểu Song sinh Điền Binh Binh xong thì không còn động tĩnh, đứa bé này là cháu trai lớn thứ hai của nhà họ Điền đó!
Điền Ninh nhìn sắc mặt của Lương Tiểu Song, u ám đến mức có thể nhỏ ra nước. Cô mỉm cười, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, bây giờ chuyện này quan trọng nhất.
Chút chuyện riêng này, Lý Phượng Anh không nói lớn tiếng, lẩm bẩm: “Con nhét chút tro không phải được rồi sao?”
Điền Ninh kiên trì nài nỉ: “Trước đây đều nhét bông vải.”
Bởi vì phải đến huyện đi học, bà cụ đều chuẩn bị tốt cho cháu gái. Không phải cô không thể chấp nhận tro than sạch sẽ, nhưng có thể có đồ tốt thì cô cũng không muốn dùng tạm thứ khác. Lúc này, Lý Phượng Anh chịu cho.
Quả nhiên, cô lấy được một nắm bông vải mới, có khoảng ba bốn lạng, đủ dùng.
Chiếc đèn dầu không nỡ dùng luôn đặt trong phòng Điền Ninh đã có tác dụng, về mặt thủ công thì cô vẫn rất nhanh nhẹn, bắt tay may quần áo cho búp bê và chó mèo. Bây giờ dựa theo đai kinh nguyệt cũ, có lẽ cô có thể làm được cái mới, chất liệu cũng đều là quần áo cũ không mặc được.
Cũng thật may, cô là con gái nhỏ nhất trong nhà. Bằng không cũng không thể giữ lại quần áo cũ, đứa lớn mặc cũ rồi thì cho đứa nhỏ, truyền lại cho nhau.
Mô phỏng làm xong một cái, cô không nhịn được ngáp một cái. Chưa tới mấy ngày cô đã quen giờ giấc nghỉ ngơi làm việc hiện giờ, thật sự là không thể thích ứng hơn được nữa.
Thổi đèn dầu, Điền Ninh vừa gối đầu đã ngủ, tỉnh dậy thì nhớ giặt phơi khô đai kinh nguyệt đã làm xong, nhưng mà cũng phải lặng lẽ làm.
Đi rửa mặt trước rồi bện tóc, cô còn chưa đi đến trước gương, Điền Vệ Tinh đã đi ra từ trong phòng, vô tình thấy cô lập tức cười ha hả.
Điền Ninh hoang mang: “Điền Vệ Tinh, em cười cái gì?”
“Chị đoán xem ha ha ha!”
Cô nhấc chân đạp cậu ta, cậu ta nhanh chóng tránh thoát, nín cười chỉ lỗ mũi của cô: “Chị soi gương đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có gì?”
Thấy bản thân trong gương, cô mới hiểu, hôm qua cô dùng đèn dầu hơi lâu, mũi hít không ít tro dầu, lỗ mũi cô đen kịt, da cô trắng nên trông vô cùng rõ ràng.
“Chị, tối qua chị lại chăm chỉ đọc sách à?”
Điền Ninh trừng cậu ta: “Ai cần em lo.”
Cô muốn đi rửa mặt lại, Điền Vệ Tinh bên trái cản bên phải ngăn không cho đi. Cô cũng không khách sáo, lập tức nhấc chân đá, dù sao nghe người ta nói em trai không nghe lời thì phải đánh.
Điền Vệ Tinh bị đá một cái cũng không tức lắm, ngược lại hiếu kỳ nói: “Chị còn biết đánh người khác à?”
“Nếu không thì chị đá em thêm cái nữa thử xem?”
Cậu ta lập tức nhảy xa, không phải cậu ta ngứa da thèm đánh, nhưng mà chị như vậy chơi rất vui.
Điền Ninh tìm xà bông rửa sạch tro đen, lại đi soi gương nhìn kỹ, sắc mặt tốt hơn hôm qua, cô nhẹ nhàng thở phào. Mấy ngày tết mọi người đều đi thăm người thân, cô còn có thể yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc.
Lưu Kim Ngọc cũng muốn chải đầu, nhìn thấy cô soi tới soi lui trước gương, không nhịn được chen tới: “Em gái, em thật xinh đẹp, chị thấy qua tết em sẽ phải lấy chồng rồi.”
Lương Tiểu Song còn nhớ ân oán tối qua, nghe thấy vậy thì mở miệng trước cô một bước: “Kim Ngọc à, cô không thể so sánh với Ninh Nhi, cô đẹp hơn nữa cũng chỉ có thể để Ái Dân nhìn.”
Sớm muộn cũng sẽ nhìn chán!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điền Ninh bỏ lược xuống vẫy tay với cháu trai: “Binh Binh, đến chơi với cô.”
Lương Tiểu Song thì bằng lòng để con trai thân thiết với cô. Nếu như sau này cô lấy chồng rồi, cũng có thể chăm sóc đúng không? Đẩy Điền Binh Binh đi, chị ta cũng chen đến bên gương chải đầu, không cho Lưu Kim Ngọc thời gian làm đẹp.
Cơm sáng nhanh chóng dọn ra, bánh bao trộn và canh khoai lang, rau là củ cải xanh hấp, cắt sợi trộn đều chính là tất cả nội dung của cơm sáng.
Điền Ninh ôm thái độ rất tích cực ăn củ cải trộn, cô đang ăn ngon miệng thì Lưu Kim Ngọc nghiêng đầu nôn mửa.
“Ọe…”
Lý Phượng Anh vô cùng ghét bỏ, nói thẳng: “Cô ra ngoài nôn đi! Làm sao đấy, sáng sớm ngủ dậy còn chưa ăn cơm đã khó chịu à?”
Điền Ái Dân đẩy Lưu Kim Ngọc, bảo cô ta đi ra ngoài, sự chú ý của hắn ta đều đặt trên cơm.
Cô ta uất ức đi ra ngoài, Lý Phượng Anh chợt nhận ra mà đi cùng. Chỉ chốc lát sau, bà ta hớn hở quay lại tuyên bố: “Ái Dân, con đi đun nồi, luộc hai quả trứng gà cho Kim Ngọc ăn.”
Điền Ái Dân mang vẻ mặt khó hiểu: “Sao ạ?”
“Ngốc! Con nhìn con đi, sắp làm cha rồi còn y như đứa con nít.”
“Cái gì?”
Lần này cả nhà đều đã biết tin vui, Lưu Kim Ngọc đỏ mặt về phòng. Lý Phượng Anh bận bịu chuẩn bị cơm nước đặc biệt, dù sao Lương Tiểu Song sinh Điền Binh Binh xong thì không còn động tĩnh, đứa bé này là cháu trai lớn thứ hai của nhà họ Điền đó!
Điền Ninh nhìn sắc mặt của Lương Tiểu Song, u ám đến mức có thể nhỏ ra nước. Cô mỉm cười, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, bây giờ chuyện này quan trọng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro