Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 48
Mộ Kiến Xuân Thâm
2024-11-11 00:08:26
Tại nhà họ Lưu.
Lưu Kim Ngọc ngồi trong ổ chăn không động đậy, vừa tức vừa giận nói: “Mẹ, lúc đó là mẹ bảo con về, bây giờ con không về được thì phải làm sao?”
Cô ta cũng không muốn xấu hổ mà trở về, nhưng phải tiếp tục ở nhà mẹ, cha cô ta cũng không vui.
Vương Hắc Nữu cũng tức: “Cả nhà họ đều là thứ hèn nhát, chỉ toàn ức hiếp người đàng hoàng như chúng ta. Nhưng nếu họ thật sự không tới đón, con đợi lần sau Ái Dân tới đón con đi về. Dù sao con đang mang thai, họ cũng không dám làm gì con. Bây giờ cả khu chúng ta đều biết cô em chồng đó của con mưu mô rồi. Hừ, nó sẽ không được gả đến gia đình tốt!”
Lưu Kim Ngọc hiểu cái miệng lắm lời của mẹ mình, lập tức cảm thấy hả giận: “Được, hai ngày nữa con sẽ về, cũng không biết đồ ngon trong nhà đã ăn hết chưa.”
Lần này thật sự chịu thiệt lớn!
Vương Hắc Nữu nghe vậy cũng thèm ăn. Điều kiện gia đình bọn họ không bằng nhà họ Điền, cũng may dính hào quang của con gái, ăn đồ ngon mà con rể đưa tới.
Hai mẹ con nói xong, Lưu Kim Ngọc đứng dậy đến nhà vệ sinh. Cô ta cảm thấy dưới người không thích hợp, cúi đầu nhìn, thất thanh thét chói tai: “Mẹ…”
“Con ở trong đó gọi mẹ làm gì?”
Chờ cô ta khóc không ra nước mắt đi ra từ nhà vệ sinh, mụ ta giật mình: “Làm sao thế? Như mất hồn vậy.”
Hai tay của Lưu Kim Ngọc lạnh như băng, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con tới tháng rồi. Hình, hình như con không mang thai!”
Vương Hắc Nữu nghi ngờ mụ ta nghe lầm, ngơ ngác hỏi lại: “Cái gì?”
“Con không mang thai, mẹ, làm sao đây?”
Ở nhà mẹ mấy ngày ở mất con luôn thì được coi là chuyện gì? Cô ta nghĩ đến chuyện bản thân đã làm từ lúc mang thai đến nay, nếu như mang bụng không trở về, không phải mẹ chồng sẽ sỉ vả chết cô ta à?
Vương Hắc Nữu cũng nghĩ đến rồi, xác nhận lại: “Con thật sự không mang thai, không phải là còn ít tháng nên sảy rồi chứ?”
Lưu Kim Ngọc lẩm bẩm nói: “Con có thể không biết tình hình trên người sao? Không phải người ta nói sảy thai sẽ chảy nhiều máu sao, con không có!”
“Vậy sao con nói là con mang thai?”
Cô ta uất ức nói: “Lúc đầu mẹ chồng chỉ cho Điền Ninh trứng gà luộc, con thấy mà thèm, sau đó dạ dày khó chịu cứ muốn nôn. Mẹ từng nói mang thai sẽ như vậy, con bèn cho là mang thai, mẹ chồng con cũng cho là thật. Con quên kinh nguyệt của con không đều, hơn nữa dạ dày khó chịu liên tục mấy ngày, làm sao con biết là vì sao!”
Vương Hắc Nữu tức giận đến mức trước mắt tối sầm: “Con đúng là, giờ phải làm sao?”
Đoán chắc Lý Phượng Anh sẽ không cho rằng họ giết đứa bé chứ? Mụ ta không gánh nổi trách nhiệm này.
“Không được, không được, con phải mau đi về đi!”
Mụ ta hận không thể đưa con gái đi ngay bây giờ. Giả vờ sảy thai cũng phải ở nhà họ Điền, ở nhà họ Lưu thì mụ ta thật sự không giải thích được!
Lưu Kim Ngọc đau khổ nói: “Vậy bây giờ con đi về, chắc chắn mẹ chồng sẽ nói con.”
Vương Hắc Nữu không nói, nhìn chằm chằm bụng của cô ta nhìn một lúc. Mụ ta vẫy tay với cô ta, lặng lẽ nói sát bên tai, nói càng nhiều, chân mày nhíu chặt của cô ta dần dần dãn ra.
“Mẹ, vẫn là mẹ có cách!”
“Hừ, cơm của mẹ con những năm qua không phải ăn chùa!”
***
Vào buổi tối.
Cơm tối đổi thành Lương Tiểu Song làm, chị ta thấy giỏ củi nhỏ mà Điền Ninh nhặt thì bĩu môi, ngược lại không dám mở miệng nói gì nữa. Cô em chồng khó chọc hơn trước đây, chị ta cũng không thể đắc tội cô mãi, lỡ như sau này cô lấy được người chồng có bản lĩnh thì sao.
Nấu cơm xong, Lý Phượng Anh lại không kêu dọn cơm. Buổi chiều Điền Vượng Phát ra ngoài uống rượu với người ta, đến giờ vẫn chưa về, bà ta ra ngoài nhìn hai lần mới thấy ông ta mang mùi rượu quay về.
Lý Phượng Anh quở trách hỏi: “Ông đi đâu uống rượu?”
Điền Vượng Phát không thèm để ý mà cười nói: “Nói chuyện với chú ba và ông Đắc Thắng.”
Đều là bậc cha chú đức cao vọng trọng trong thôn, ông ta được uống rượu cùng là có vinh hạnh, Lý Phượng Anh nghe xong cũng không nói gì.
Sau khi ăn xong, Điền Vượng Phát chưa ăn cơm mấy miếng đã nói: “Ninh Nhi, ông Đắc Thắng giới thiệu đối tượng cho con, ngày mai tới nhà chúng ta gặp mặt. Con thay quần áo đẹp sạch sẽ, đừng làm mất mặt.”
Đất bằng nổi sóng, đây là chuyện chưa từng xuất hiện trong cốt truyện gốc.
Điền Ninh bình tĩnh lại: “Bố, bố không nói đùa chứ?”
“Nói đùa cái gì, bảo con làm gì thì con làm cái đó là được.”
Điền Vượng Phát uống rượu, nhưng không say hẳn. Thấy sắc mặt của Điền Ninh không tốt, Lý Phượng Anh cũng muốn nói chuyện, ông bèn giải thích: “Tôi cũng không biết là con nhà ai, ông Đắc Thắng nói người ta không tồi. Con cứ gặp mặt đi, không được thì thôi.”
Lý Phượng Anh thở phào, bà ta vẫn khá hài lòng về Vu Thanh Sơn.
Điền Ninh nhìn xuống, âm thầm nắm chặt quả đấm.
Lưu Kim Ngọc ngồi trong ổ chăn không động đậy, vừa tức vừa giận nói: “Mẹ, lúc đó là mẹ bảo con về, bây giờ con không về được thì phải làm sao?”
Cô ta cũng không muốn xấu hổ mà trở về, nhưng phải tiếp tục ở nhà mẹ, cha cô ta cũng không vui.
Vương Hắc Nữu cũng tức: “Cả nhà họ đều là thứ hèn nhát, chỉ toàn ức hiếp người đàng hoàng như chúng ta. Nhưng nếu họ thật sự không tới đón, con đợi lần sau Ái Dân tới đón con đi về. Dù sao con đang mang thai, họ cũng không dám làm gì con. Bây giờ cả khu chúng ta đều biết cô em chồng đó của con mưu mô rồi. Hừ, nó sẽ không được gả đến gia đình tốt!”
Lưu Kim Ngọc hiểu cái miệng lắm lời của mẹ mình, lập tức cảm thấy hả giận: “Được, hai ngày nữa con sẽ về, cũng không biết đồ ngon trong nhà đã ăn hết chưa.”
Lần này thật sự chịu thiệt lớn!
Vương Hắc Nữu nghe vậy cũng thèm ăn. Điều kiện gia đình bọn họ không bằng nhà họ Điền, cũng may dính hào quang của con gái, ăn đồ ngon mà con rể đưa tới.
Hai mẹ con nói xong, Lưu Kim Ngọc đứng dậy đến nhà vệ sinh. Cô ta cảm thấy dưới người không thích hợp, cúi đầu nhìn, thất thanh thét chói tai: “Mẹ…”
“Con ở trong đó gọi mẹ làm gì?”
Chờ cô ta khóc không ra nước mắt đi ra từ nhà vệ sinh, mụ ta giật mình: “Làm sao thế? Như mất hồn vậy.”
Hai tay của Lưu Kim Ngọc lạnh như băng, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con tới tháng rồi. Hình, hình như con không mang thai!”
Vương Hắc Nữu nghi ngờ mụ ta nghe lầm, ngơ ngác hỏi lại: “Cái gì?”
“Con không mang thai, mẹ, làm sao đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở nhà mẹ mấy ngày ở mất con luôn thì được coi là chuyện gì? Cô ta nghĩ đến chuyện bản thân đã làm từ lúc mang thai đến nay, nếu như mang bụng không trở về, không phải mẹ chồng sẽ sỉ vả chết cô ta à?
Vương Hắc Nữu cũng nghĩ đến rồi, xác nhận lại: “Con thật sự không mang thai, không phải là còn ít tháng nên sảy rồi chứ?”
Lưu Kim Ngọc lẩm bẩm nói: “Con có thể không biết tình hình trên người sao? Không phải người ta nói sảy thai sẽ chảy nhiều máu sao, con không có!”
“Vậy sao con nói là con mang thai?”
Cô ta uất ức nói: “Lúc đầu mẹ chồng chỉ cho Điền Ninh trứng gà luộc, con thấy mà thèm, sau đó dạ dày khó chịu cứ muốn nôn. Mẹ từng nói mang thai sẽ như vậy, con bèn cho là mang thai, mẹ chồng con cũng cho là thật. Con quên kinh nguyệt của con không đều, hơn nữa dạ dày khó chịu liên tục mấy ngày, làm sao con biết là vì sao!”
Vương Hắc Nữu tức giận đến mức trước mắt tối sầm: “Con đúng là, giờ phải làm sao?”
Đoán chắc Lý Phượng Anh sẽ không cho rằng họ giết đứa bé chứ? Mụ ta không gánh nổi trách nhiệm này.
“Không được, không được, con phải mau đi về đi!”
Mụ ta hận không thể đưa con gái đi ngay bây giờ. Giả vờ sảy thai cũng phải ở nhà họ Điền, ở nhà họ Lưu thì mụ ta thật sự không giải thích được!
Lưu Kim Ngọc đau khổ nói: “Vậy bây giờ con đi về, chắc chắn mẹ chồng sẽ nói con.”
Vương Hắc Nữu không nói, nhìn chằm chằm bụng của cô ta nhìn một lúc. Mụ ta vẫy tay với cô ta, lặng lẽ nói sát bên tai, nói càng nhiều, chân mày nhíu chặt của cô ta dần dần dãn ra.
“Mẹ, vẫn là mẹ có cách!”
“Hừ, cơm của mẹ con những năm qua không phải ăn chùa!”
***
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào buổi tối.
Cơm tối đổi thành Lương Tiểu Song làm, chị ta thấy giỏ củi nhỏ mà Điền Ninh nhặt thì bĩu môi, ngược lại không dám mở miệng nói gì nữa. Cô em chồng khó chọc hơn trước đây, chị ta cũng không thể đắc tội cô mãi, lỡ như sau này cô lấy được người chồng có bản lĩnh thì sao.
Nấu cơm xong, Lý Phượng Anh lại không kêu dọn cơm. Buổi chiều Điền Vượng Phát ra ngoài uống rượu với người ta, đến giờ vẫn chưa về, bà ta ra ngoài nhìn hai lần mới thấy ông ta mang mùi rượu quay về.
Lý Phượng Anh quở trách hỏi: “Ông đi đâu uống rượu?”
Điền Vượng Phát không thèm để ý mà cười nói: “Nói chuyện với chú ba và ông Đắc Thắng.”
Đều là bậc cha chú đức cao vọng trọng trong thôn, ông ta được uống rượu cùng là có vinh hạnh, Lý Phượng Anh nghe xong cũng không nói gì.
Sau khi ăn xong, Điền Vượng Phát chưa ăn cơm mấy miếng đã nói: “Ninh Nhi, ông Đắc Thắng giới thiệu đối tượng cho con, ngày mai tới nhà chúng ta gặp mặt. Con thay quần áo đẹp sạch sẽ, đừng làm mất mặt.”
Đất bằng nổi sóng, đây là chuyện chưa từng xuất hiện trong cốt truyện gốc.
Điền Ninh bình tĩnh lại: “Bố, bố không nói đùa chứ?”
“Nói đùa cái gì, bảo con làm gì thì con làm cái đó là được.”
Điền Vượng Phát uống rượu, nhưng không say hẳn. Thấy sắc mặt của Điền Ninh không tốt, Lý Phượng Anh cũng muốn nói chuyện, ông bèn giải thích: “Tôi cũng không biết là con nhà ai, ông Đắc Thắng nói người ta không tồi. Con cứ gặp mặt đi, không được thì thôi.”
Lý Phượng Anh thở phào, bà ta vẫn khá hài lòng về Vu Thanh Sơn.
Điền Ninh nhìn xuống, âm thầm nắm chặt quả đấm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro