Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 49
Mộ Kiến Xuân Thâm
2024-11-11 00:08:26
Tào Xuân Lệ trốn trong phòng ăn cơm xong thì vòng tới vòng lui ở khoảng đất trống trong phòng, rất giống bị ngột ngạt điên rồi. Từ đầu năm quay lại cô ta vẫn luôn trốn ở nhà, không thể ra khỏi cửa, có trời mới biết cô ta thích náo nhiệt nhất.
Vất vả đợi đến trời tối, cổng nhà đóng rồi, cô ta đi ra từ nhà vệ sinh đứng trong sân mà đi tới đi lui.
Dương Tam Ni thấy vậy thì vội vàng kéo cô ta vào trong nhà: “Mẹ nói này Xuân Lệ, con nhẫn nhịn thêm chút nữa, tường sân nhà chúng ta thấp, người ta ở ngoài tường vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy trong nhà chúng ta có gì. Nếu như để người ta thấy con quay về thì chúng ta ăn nói với người ta thế nào?”
Tào Xuân Lệ không nhịn được mà dậm chân: “Mẹ, Tào Chấn Hoa có bằng lòng đi xem mắt không?”
“Mai sẽ đi! Ôi trời, con vội cái gì? Nếu con biết sốt ruột hiểu chuyện từ trước thì cũng sẽ không thành ra như bây giờ, làm hại cả nhà chúng ta giống như kẻ gian vậy. Năm mới em trai con nên xem mắt đính hôn, cũng bị con làm rối lên không gặp được đứa con gái nào!”
Con gái có tốt thế nào thì cũng là của nhà người ta, bà ta sốt ruột tranh thủ thời gian tìm một cô vợ cho con trai. Nếu không tiếp tục kéo dài thời gian, ai biết nhà gái sẽ đòi bao nhiêu tiền sính lễ?
Tào Xuân Lệ rất mất kiên nhẫn nói: “Mẹ, mẹ không cần sợ, nhất định Xuân Sinh có thể tìm được một cô vợ tốt. Chờ con về nhà họ Vu, yên ổn lại, sính lễ của Xuân Sinh mẹ cứ giao cho con!”
Dương Tam Ni nghe vậy thì vui mừng: “Thật sao?”
“Mẹ, con lừa mẹ thì có ích gì?”
Có được bảo đảm, bà ta yên tâm, hứng thú bừng bừng nói: “Vậy thì được, mẹ Chấn Hoa nói với mẹ, nhờ một người thân ở thôn Điền Tôn nói chuyện, ngày mai đến nhà đó gặp mặt, chỉ không biết có thể thành công được hay không? Trước người nhà đó từ hôn là hàng xóm đối diện nhà họ, nếu ném nhà này lấy nhà kia, vậy thì sẽ rất mất mặt.”
Tào Xuân Lệ nghe vậy thì xem thường: “Không phải con bảo mẹ chuẩn bị thêm chút sính lễ cho Tào Chấn Hoa sao? Chỉ cần cho nhiều sính lễ, nhà họ Điền sẽ đồng ý.”
Cô ta nhớ mẹ của Điền Ninh cũng không thương cô lắm. Vu Thanh Sơn nuôi ba đứa con, có thể bằng một người đàn ông trẻ kết hôn lần đầu sẵn lòng đưa thêm sính lễ, nâng cô lên trời lên trời như Tào Chấn Hoa à?
Cho dù Điền Ninh không đồng ý cũng phải thu xếp chút chuyện khiến cô đồng ý.
Dương Tam Ni ngẫm nghĩ thấy cũng phải, ban đầu con gái lấy chồng, sính lễ mà Vu Thanh Sơn mang đến cũng rất là nể mặt. Bây giờ còn có người nói chàng trai mà con gái lấy xấu số. Chậc, nếu như ngoan ngoãn ở nhà thì tốt biết bao! Cần gì phải khổ sở như vậy!
“Đúng rồi, Xuân Lệ, chuyện con nói đều là thật sao? Nếu con thật sự biết nhiều như vậy, vậy nói xem bao giờ nhà chúng ta có thể giàu? Xuân Sinh và vợ nó có thể sinh đứa cháu trai cho mẹ không?”
Tào Xuân Lệ âm thầm trợn mắt, vì ngăn cản việc cưới xin của Vu Thanh Sơn và Điền Ninh, cô ta đã dốc sức lực lớn. Cô ta mượn ký ức kiếp trước để tìm một mối hôn sự “tốt” cho cô, nếu không chắc chắn anh ta vẫn muốn cưới cô. Trước tiên để Điền Ninh đi theo người ta, cô ta mới từ từ tính kế quay lại với Vu Thanh Sơn.
Cô ta trốn ở nhà không thể xuất hiện, cô ta nói gì Dương Tam Ni đều nghe theo. Cộng thêm mẹ ruột cũng đáng tin, cô ta bèn nói với bà ta vài chuyện.
Đầu tiên Dương Tam Ni đến nghĩa trang đi một vòng, quay lại căn nhà trống của mình quay một vòng, vậy mà lại nhặt được hai mươi tệ ở nhà. Chuyện này truyền ra ngoài, bà ta tuyên bố với bên ngoài là gặp được mẹ chồng đã mất khoảng mười năm ở nghĩa trang.
“Mẹ chồng tôi nói trong nhà có hai mươi tệ, thật sự là có hai mươi tệ. Tôi phải mua rượu ngon đồ ngon đáp lễ bà ấy.”
Hôm sau, trong vũng nước duy nhất trong thôn kết băng, em trai của cô ta là Tào Xuân Sinh muốn đi trượt băng, Dương Tam Ni ngăn cản không cho đi, thuận đường cũng ngăn cản thằng bé Tào Chấn Hoa nhà hàng xóm bên cạnh. Lời giải thích của bà ta vẫn như cũ.
“Mẹ chồng tôi nói lớp băng đó không chắc chắn, trẻ con không thể lên chơi, đi rồi sẽ rơi vào trong hầm băng. Nhà cô chỉ có mỗi Chấn Hoa, đừng để thằng bé đi.”
Mẹ Tào là Ngụy Hồng Hà nghe vậy thì vội vàng ngăn cản con trai, hai người họ chỉ có một cục cưng này, ngày nào cũng phải uống thuốc. Nếu như xảy ra chuyện thì cả nhà sẽ khóc chết mất.
Đến buổi trưa, một đám con nít đi chơi băng xảy ra chuyện, băng đóng giữa vũng nước mỏng, cộng thêm trời rất nắng, sau khi tan băng thì có đứa bé rơi xuống. Nếu không phải người lớn xung quanh kịp thời đến thì đứa bé đó không chết chìm cũng sẽ chết rét. Ngay cả người lớn cứu cậu bé cũng phát sốt ho khan, người đàn ông rất vạm vỡ bịt kín chăn run rẩy.
Vì vậy mà Ngụy Hồng Hà rất tin tưởng lời nói của Dương Tam Ni. Có hai chuyện này làm nền, Ngụy Hồng Hà hỏi bà ta rằng tổ tiên có dự báo chuyện khác không.
Vất vả đợi đến trời tối, cổng nhà đóng rồi, cô ta đi ra từ nhà vệ sinh đứng trong sân mà đi tới đi lui.
Dương Tam Ni thấy vậy thì vội vàng kéo cô ta vào trong nhà: “Mẹ nói này Xuân Lệ, con nhẫn nhịn thêm chút nữa, tường sân nhà chúng ta thấp, người ta ở ngoài tường vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy trong nhà chúng ta có gì. Nếu như để người ta thấy con quay về thì chúng ta ăn nói với người ta thế nào?”
Tào Xuân Lệ không nhịn được mà dậm chân: “Mẹ, Tào Chấn Hoa có bằng lòng đi xem mắt không?”
“Mai sẽ đi! Ôi trời, con vội cái gì? Nếu con biết sốt ruột hiểu chuyện từ trước thì cũng sẽ không thành ra như bây giờ, làm hại cả nhà chúng ta giống như kẻ gian vậy. Năm mới em trai con nên xem mắt đính hôn, cũng bị con làm rối lên không gặp được đứa con gái nào!”
Con gái có tốt thế nào thì cũng là của nhà người ta, bà ta sốt ruột tranh thủ thời gian tìm một cô vợ cho con trai. Nếu không tiếp tục kéo dài thời gian, ai biết nhà gái sẽ đòi bao nhiêu tiền sính lễ?
Tào Xuân Lệ rất mất kiên nhẫn nói: “Mẹ, mẹ không cần sợ, nhất định Xuân Sinh có thể tìm được một cô vợ tốt. Chờ con về nhà họ Vu, yên ổn lại, sính lễ của Xuân Sinh mẹ cứ giao cho con!”
Dương Tam Ni nghe vậy thì vui mừng: “Thật sao?”
“Mẹ, con lừa mẹ thì có ích gì?”
Có được bảo đảm, bà ta yên tâm, hứng thú bừng bừng nói: “Vậy thì được, mẹ Chấn Hoa nói với mẹ, nhờ một người thân ở thôn Điền Tôn nói chuyện, ngày mai đến nhà đó gặp mặt, chỉ không biết có thể thành công được hay không? Trước người nhà đó từ hôn là hàng xóm đối diện nhà họ, nếu ném nhà này lấy nhà kia, vậy thì sẽ rất mất mặt.”
Tào Xuân Lệ nghe vậy thì xem thường: “Không phải con bảo mẹ chuẩn bị thêm chút sính lễ cho Tào Chấn Hoa sao? Chỉ cần cho nhiều sính lễ, nhà họ Điền sẽ đồng ý.”
Cô ta nhớ mẹ của Điền Ninh cũng không thương cô lắm. Vu Thanh Sơn nuôi ba đứa con, có thể bằng một người đàn ông trẻ kết hôn lần đầu sẵn lòng đưa thêm sính lễ, nâng cô lên trời lên trời như Tào Chấn Hoa à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù Điền Ninh không đồng ý cũng phải thu xếp chút chuyện khiến cô đồng ý.
Dương Tam Ni ngẫm nghĩ thấy cũng phải, ban đầu con gái lấy chồng, sính lễ mà Vu Thanh Sơn mang đến cũng rất là nể mặt. Bây giờ còn có người nói chàng trai mà con gái lấy xấu số. Chậc, nếu như ngoan ngoãn ở nhà thì tốt biết bao! Cần gì phải khổ sở như vậy!
“Đúng rồi, Xuân Lệ, chuyện con nói đều là thật sao? Nếu con thật sự biết nhiều như vậy, vậy nói xem bao giờ nhà chúng ta có thể giàu? Xuân Sinh và vợ nó có thể sinh đứa cháu trai cho mẹ không?”
Tào Xuân Lệ âm thầm trợn mắt, vì ngăn cản việc cưới xin của Vu Thanh Sơn và Điền Ninh, cô ta đã dốc sức lực lớn. Cô ta mượn ký ức kiếp trước để tìm một mối hôn sự “tốt” cho cô, nếu không chắc chắn anh ta vẫn muốn cưới cô. Trước tiên để Điền Ninh đi theo người ta, cô ta mới từ từ tính kế quay lại với Vu Thanh Sơn.
Cô ta trốn ở nhà không thể xuất hiện, cô ta nói gì Dương Tam Ni đều nghe theo. Cộng thêm mẹ ruột cũng đáng tin, cô ta bèn nói với bà ta vài chuyện.
Đầu tiên Dương Tam Ni đến nghĩa trang đi một vòng, quay lại căn nhà trống của mình quay một vòng, vậy mà lại nhặt được hai mươi tệ ở nhà. Chuyện này truyền ra ngoài, bà ta tuyên bố với bên ngoài là gặp được mẹ chồng đã mất khoảng mười năm ở nghĩa trang.
“Mẹ chồng tôi nói trong nhà có hai mươi tệ, thật sự là có hai mươi tệ. Tôi phải mua rượu ngon đồ ngon đáp lễ bà ấy.”
Hôm sau, trong vũng nước duy nhất trong thôn kết băng, em trai của cô ta là Tào Xuân Sinh muốn đi trượt băng, Dương Tam Ni ngăn cản không cho đi, thuận đường cũng ngăn cản thằng bé Tào Chấn Hoa nhà hàng xóm bên cạnh. Lời giải thích của bà ta vẫn như cũ.
“Mẹ chồng tôi nói lớp băng đó không chắc chắn, trẻ con không thể lên chơi, đi rồi sẽ rơi vào trong hầm băng. Nhà cô chỉ có mỗi Chấn Hoa, đừng để thằng bé đi.”
Mẹ Tào là Ngụy Hồng Hà nghe vậy thì vội vàng ngăn cản con trai, hai người họ chỉ có một cục cưng này, ngày nào cũng phải uống thuốc. Nếu như xảy ra chuyện thì cả nhà sẽ khóc chết mất.
Đến buổi trưa, một đám con nít đi chơi băng xảy ra chuyện, băng đóng giữa vũng nước mỏng, cộng thêm trời rất nắng, sau khi tan băng thì có đứa bé rơi xuống. Nếu không phải người lớn xung quanh kịp thời đến thì đứa bé đó không chết chìm cũng sẽ chết rét. Ngay cả người lớn cứu cậu bé cũng phát sốt ho khan, người đàn ông rất vạm vỡ bịt kín chăn run rẩy.
Vì vậy mà Ngụy Hồng Hà rất tin tưởng lời nói của Dương Tam Ni. Có hai chuyện này làm nền, Ngụy Hồng Hà hỏi bà ta rằng tổ tiên có dự báo chuyện khác không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro