Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng

Bí Mật Giữa Chúng Ta

Chỉ Du

2024-08-04 01:30:55

Trên đường đến quán trà, Tống Tri Tri lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Tiền Tiến bên cạnh, thấy anh trấn định khiến cô không khỏi lặng lẽ khen ngợi, người ba này của cô là một người làm được chuyện lớn.

Quán trà ở rất gần chỉ đi mất mấy phút đồng hồ, bọn họ ngồi ở vị trí tận cùng bên trong gần cửa sổ của quán trà.

Phó Vân chủ động đưa nước trà cho ba con Tống Tiền Tiến, trên mặt ôn hòa nói chuyện với Tống Tri Tri: "Cô bé mấy tuổi rồi, đi học chưa?"

“Con sắp bảy tuổi rồi, mẹ con nói nửa năm sau sẽ lên tiểu học.” Tống Tri Tri vẻ mặt nhu thuận trả lời.

“Có cô Nhan ở đây, thành tích của cô bé chắc chắn sẽ không kém." Phó Vân nói xong quay sang nhìn Tống Tiền Tiến:" Cậu nói đúng không.”

“Phó hiệu trưởng nói rất đúng." Ý tứ trong lời nói của hắn làm sao Tống Tiền Tiến có thể không rõ.

Nói qua vài câu khách sáo, Phó Vân thấy Tống Tiền Tiến bình tĩnh hơn so với trong tưởng tượng của mình bèn đi thẳng vào chủ đề: "Tống lão đệ, chuyện của cậu cùng Đại Hổ vốn chỉ là một hiểu lầm, hơn nữa cô gái nhỏ cũng không sao, nếu không nhân lúc công an chưa tìm tới cửa chúng ta giải quyết xong chuyện này đi?"

“Con hôn mê một ngày, đến bây giờ đầu còn hơi đau." Lúc này Tống Tri Tri vốn nhu thuận đột nhiên bĩu môi.

Tống Tiền Tiến ngược lại không ngờ tới Tống Tri Tri sẽ ra lực như vậy, vì thế ý cười trên mặt càng thêm ôn hòa: "Phó hiệu trưởng, vốn việc này tôi cũng không muốn nháo lớn, không phải thanh danh tôi không tốt nên sợ liên lụy đến vợ tôi sao, cho nên tôi mới muốn chủ động đi đến cục công an báo cáo rõ ràng, tránh cho lúc đó liên lụy đến vợ tôi, nếu Phó hiệu trưởng đã nói như vậy, lát nữa tôi sẽ đi đến cục công an một chuyến, dù sao Đại Hổ còn chưa đính hôn, lỡ như gây ra hiểu lầm gì thì không tốt.”

“Con mẹ nó mày ít giả mù sa mưa đi, mày chính là cố ý." Trần Đại Hổ không nhịn được vỗ bàn.

"Đại Hổ, câm miệng cho tôi, lát nữa nhớ đưa tiền thuốc men cùng tiền dinh dưỡng cho cô bé." Phó Vân lần đầu tiên giao tiếp với Tống Tiền Tiến, thái độ của Tống Tiền Tiến làm cho hắn ý thức được “tên lưu manh” trong miệng người khác cũng không đơn giản chút nào.

Nghe được còn phải bồi thường tiền, Trần Đại Hổ càng không vui, nhưng chống lại ánh mắt của Phó Vân chỉ đành không tình không nguyện gật gật đầu.

Tống Tiền Tiến vừa lòng cong khóe môi, sau đó đứng dậy: "Vậy chúng tôi sẽ không quấy rầy Phó hiệu trưởng nữa, chờ sau khi đưa Tri Tri về nhà tôi sẽ đến cục công an.”

“Đợi đến khi hai ba con rời đi, vẻ mặt Trần Đại Hổ mới bất mãn mở miệng: "Anh rể, sao anh lại cho tên nhãi Tống Tiền Tiến kia tiền, vợ hắn công tác ở dưới tay anh mà anh còn sợ hắn sao?"

"Tôi đây là vì ai, ai bảo cậu lại không có đầu óc như vậy, cậu đánh khuê nữ nhà người ta vào bệnh viện còn bị nhiều người nhìn thấy, lần này cục công an lưu lại án thì cậu còn bàn chuyện hôn sự thế nào nữa?"

“Em đâu biết con nhóc kia sẽ đột nhiên xông vào, hơn nữa…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Được rồi, việc này đến đây là kết thúc, sau này đừng đi trêu chọc Tống Tiền Tiến nữa, cậu không phải đối thủ của hắn đâu.” Phó Vân nói xong lắc đầu rồi dứt khoát rời đi.

Trần Đại Hổ vốn định phản bác nhưng thấy Phó Vân định rời đi, vội vàng nói: "Ôi chao, anh rể chờ chút đã, chị còn bảo chúng ta đi cao ốc bách hóa mua đồ nữa mà.”

Chuyến đi này thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, nghĩ đến vừa rồi Trần Đại Hổ cho mình tiền, Tống Tri Tri có chút tò mò nhìn thoáng qua người bên cạnh: "Ba ba, ngày hôm qua ba thật sự đi đến cục công an sao?"

"Ừm, tối hôm qua ba đã đi, mẹ nói rất đúng, đánh nhau là không đúng, về sau Tri Tri cũng không thể đánh nhau biết không?"

“Những chuyện đó mẹ có biết không?" Tống Tri Tri nghiêng đầu nhìn về phía Tống Tiền Tiến.

Tống Tiền Tiến nghe vậy đột nhiên ngồi xổm xuống nhìn Tống Tri Tri: "Việc này là bí mật của ba và Tri Tri, cho nên Tri Tri không thể nói cho mẹ biết đấy.”

“Tại sao ba không nói cho mẹ biết?" Vẻ mặt Tống Tri Tri ra vẻ khó hiểu nhìn anh.

"Nói cho mẹ biết thì mẹ sẽ lo lắng, mẹ đi làm đã rất mệt mỏi rồi, chúng ta không thể để mẹ lo lắng chuyện khác, biết không?"

Việc này ngày hôm qua hắn thừa dịp chạng vạng tối đã đi đến cục công an, lúc ấy không ít người nhìn thấy Trần Đại Hổ tát một cái làm cho Tri Tri té xỉu, cho nên anh cũng không sợ hắn ta chơi xấu, đương nhiên quan trọng hơn là anh không muốn bởi vì hành vi của mình mà ảnh hưởng đến công việc của Nhan Vũ Hà.

Nghe Tống Tiền Tiến nói thế, Tống Tri Tri càng cảm thấy trong sách miêu tả anh quá phiến diện và võ đoán.

Dọc theo đường đi hai ba con đều cười tính toán nên tiêu tiền của Trần Đại Hổ như thế nào, mãi đến khi về đến nhà, nhìn thấy Nhan Vũ Hà đứng ở cửa, nụ cười của hai ba con dần dần biến mất.

“Mẹ, là con nhất định muốn ra ngoài, mẹ đừng trách ba." Tống Tri Tri bất giác hạ thấp âm lượng.

Hành động của Tống Tri Tri khiến hai người đồng thời sửng sốt, thấy cô bé cụp mắt, trong lòng Nhan Vũ Hà giống như bị kim đâm, cô đưa tay nắm tay Tống Tri Tri, giọng điệu dịu dàng nói: "Là mẹ không tốt, quên rằng con nằm lâu cũng sẽ không thoải mái.”

Nhan Vũ Hà vẫn biết bình thường cả nhà bọn họ ở chung không bình thường, còn thái độ của Tri Tri đối với Tống Tiền Tiến, cô cũng từng nói riêng với cô bé rằng đó là ba cô bé, cô bé không thể lạnh mặt với ba.

“Nhưng con ghét ba." Khi đó Tri Tri đã nói với cô như vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hỏi cô bé vì sao nhưng cô bé lại cúi đầu không chịu nói nữa, cho nên Nhan Vũ Hà cũng từng nghĩ lại, có phải bởi vì thái độ của mình đã ảnh hưởng đến thái độ của Tri Tri đối với anh hay không.

Thấy Nhan Vũ Hà không tức giận, Tống Tri Tri lại gần cô: "Mẹ, con nói cho mẹ một bí mật." Nói xong ý bảo cô cúi đầu lại đây.

Nhan Vũ Hà thấy thế không khỏi bật cười, lập tức cúi đầu đến bên cạnh cô bé.

Tống Tri Tri ghé sát vào tai cô kể lại chuyện gặp Trần Đại Hổ vừa rồi, lúc nói không quên sửa lại địa điểm gặp nhau, cuối cùng còn không quên khen ngợi Tống Tiền Tiến: "Ba lần này thật lợi hại, không chỉ khiến người nọ bồi thường tiền, chú hiệu trưởng còn khen mẹ nữa đấy.”

Trong giọng nói của Tống Tri Tri tràn đầy sùng bái Tống Tiền Tiến, điều này làm cho Nhan Vũ Hà có chút ngoài ý muốn, lập tức nghĩ đến nội dung trong lời nói của Tống Tri Tri, cô không khỏi hơi dừng lại, cho nên anh sợ liên lụy đến mình nên mới cố ý đến cục công an một chuyến ư.

Nhìn cô gái nhỏ vừa rồi còn nắm tay mình lúc này đang ôm Nhan Vũ Hà vẻ mặt thân mật nói gì đó, trong lòng Tống Tiền Tiến không khỏi có chút mất mát.

Chẳng qua rất nhanh anh đã lấy lại tinh thần, hôm nay Tri Tri muốn thân cận mình, về sau cũng sẽ sẵn lòng, nghĩ tới đây, mất mát vừa rồi đã bị quét sạch, cất giọng hỏi: "Tri Tri muốn ăn cái gì không để ba đi mua về nấu cho con.”

Đêm nay vừa vặn lấy tiền Trần Đại Hổ bồi thường ăn một bữa thật ngon, coi như là bồi bổ cho Tri Tri, nghĩ tới đây, ý cười trên mặt Tống Tiền Tiến càng sâu hơn.

“Vừa rồi tôi đã mua xương ống về, buổi tối nấu chút canh đi." Nhan Vũ Hà vừa tan học đã cố ý đi ra chợ mua xương ống về.

“Được, vậy cô và con đi chơi đi, tôi đi nấu cơm." Từ sau khi Tống Đại Vượng sinh đôi, tất cả công việc của nhà họ Tống đều rơi vào trên người Tống Tiến, cho nên anh coi như đã luyện được một ngón nghề nấu ăn khá tốt.

Ký túc xá Nhan Vũ Hà được chia rất nhỏ, hơn nữa bên trong kê ba cái giường, cho nên bọn họ đều dùng phòng bếp công cộng bên ngoài để nấu cơm.

Đợi Tống Tiền Tiến đi vào phòng bếp bên ngoài, Tống Tri Tri mới ngẩng đầu nhìn Nhan Vũ Hà, hỏi thăm: "Mẹ, có phải mẹ còn trách ba không?”

“Sao Tri Tri lại hỏi như vậy?" Nhan Vũ Hà giúp cô lau mồ hôi trên trán, hôm nay mặc hơi nhiều, dọc đường trở về, Tống Tri Tri còn ra một lớp mồ hôi mỏng.

“Vậy tại sao mẹ không cười, ba đã đi tìm chú công an rồi, việc này không phải lỗi của ba, đều do người kia cả." Tống Tri Tri nhăn nhó nói.

Nhan Vũ Hà kinh ngạc trước sự bảo vệ của Tống Tri Tri đối với Tống Tiền Tiến, lúc trước rõ ràng cô bé còn không muốn nói thêm một câu với Tống Tiền Tiến, chẳng qua như vậy cũng tốt, cho dù Tống Tiền Tiến bên ngoài như thế nào, mấy năm nay anh đối xử với mẹ con cô rất tốt, cho dù cô và Tống Tiền Tiến như thế nào thì cô cũng hy vọng Tri Tri có thể ở chung với anh giống như ba con bình thường, dù sao anh thật sự xem như một người ba tốt.

Thấy Tống Tri Tri còn nhìn mình chằm chằm như thể còn chờ mình trả lời, Nhan Vũ Hà vỗ nhẹ đầu cô bé: "Yên tâm đi, mẹ không phải người không nói lý, mẹ không trách ba.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng

Số ký tự: 0