Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng
Cô Cũng Nên Thử Thay Đổi
Chỉ Du
2024-08-04 01:30:55
Đêm nay, trên bàn cơm nhà họ Tống nhiều tiếng cười hơn so với thường ngày, Tống Tri Tri giống như chim sẻ vẫn líu ríu nói không ngừng, cho dù hai người lớn gần như không trao đổi với nhau nhưng bởi vì chim sẻ nhỏ như cô bé, bữa cơm này cũng hiển nhiên bình thường hơn nhiều.
Bầu không khí vui vẻ hài hòa như vậy trước kia không có, Tống Tiền Tiến nhất thời có chút cảm khái.
Lúc trước không phải anh chưa từng hối hận, hối hận vì sao đêm kết hôn không nhịn được chạm vào Nhan Vũ Hà, biết rõ nội tâm cô hẳn không muốn.
Khi đó Tống Tiền Tiến vẫn không quá thành thục, cho rằng kết hôn sống qua ngày nghiêm túc đối tốt với cô là được, mãi đến ngày hôm sau tỉnh lại cô vẫn đưa lưng về phía mình, khi đó Tống Tiền Tiến mới bắt đầu hối hận, hối hận tối hôm qua thừa dịp say rượu lấy can đảm đụng vào cô.
Chỉ một lần như vậy đã có Tri Tri, sau đó hai người bắt đầu ăn ý chia giường ngủ cho tới bây giờ.
Nhớ tới tươi cười đêm nay trên mặt hai mẹ con, trong lòng Tống Tiền Tiến không nhịn được bắt đầu thiêu đốt lên một tia hy vọng, có phải một nhà bọn họ cũng có thể đổi cách sống rồi hay không.
Đêm nay người trằn trọc ngoại trừ Tống Tiền Tiến còn có Nhan Vũ Hà, nhớ tới buổi tối Tống Tri Tri hưng phấn, Nhan Vũ Hà không buồn ngủ chút nào.
Quả thật ban đầu hôn sự này cũng không phải cô tự nguyện, nhưng lúc trước quyết định kết hôn, cô không phải cũng quyết định nhận mệnh rồi sao, nhận mệnh cùng Tống Tiền Tiến kết hôn sống thật tốt.
Nhưng bây giờ nhà không giống nhà thật ra cô cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Nhan Vũ Hà từ nhỏ đã biết sau này mình sẽ gả cho Trịnh Văn Quảng, có thể gả cho người mình quen từ nhỏ cũng rất tốt, ít nhất có tình cảm từ nhỏ.
Bởi vì quan hệ của ba, hai nhà đi lại rất thân thiết, vốn cho rằng mình cũng sẽ cùng những cô gái khác trong đội từng bước lớn lên, sau đó đến tuổi sẽ kết hôn sống qua ngày với Trịnh Văn Quảng.
Biến cố xuất hiện vào năm ba cô mất sớm, ai cũng không nghĩ tới người luôn luôn khỏe mạnh nói mất là mất, bà nội vốn đã không thích hai mẹ con các cô, tang sự của ba vừa qua đã tách hai mẹ con và các chú bác ra, nói là trong nhà không nuôi người rảnh rỗi.
Tuy rằng bị ép chia nhà, nhưng bởi vì có nhà họ Trịnh tiếp tế nên thật ra các cô cũng không gian nan đến vậy, cũng là khi đó cô nhận thấy được chuyển biến thái độ của mẹ Trịnh Văn Quảng là Nhiếp Tiểu Bình, Nhan Vũ Hà lúc ấy nghĩ cô cũng không phải không thể không có hôn sự này, nếu nhà họ Trịnh không muốn thì thôi.
Khi đó tuổi còn nhỏ, sẽ không che giấu cảm xúc của mình, bị Trịnh Văn Quảng cùng ba hắn Trịnh Kiến Quân phát hiện, bọn họ cam đoan với mẹ cô hôn sự này sẽ không hủy, đại khái là hai ba con cùng Nhiếp Tiểu Bình nói cái gì đó, Nhiếp Tiểu Bình đã nhiệt tình lên với mình không ít, sau này mặc dù không đến mức lạnh nhạt nhưng cũng sẽ không chủ động để ý tới mình.
Khi đó thật ra Nhan Vũ Hà đã có dự định từ hôn, nhưng mẹ mỗi ngày đều ở bên tai nhắc tới chuyện kết hôn cùng Trịnh Văn Quảng rất tốt làm cho cô vẫn do dự.
Trịnh Văn Quảng đối xử với mẹ con các cô rất tốt, thường thường gửi trợ cấp cho các cô ở sau lưng Nhiếp Tiểu Bình.
Thật tình không biết mỗi lần trong đội có người gửi tiền về nhân viên bưu điện đều trở về trong đội hô lớn, cho nên căn bản không giấu được việc này, cũng may lúc này cô đã làm giáo viên ở công xã, trong tay cũng có tiền lương, nên đã lấy tiền Trịnh Văn Quảng gửi về mua các loại đồ vật đưa đến nhà họ Trịnh.
Cuộc sống cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua, cô lạnh lùng nhìn Nhiếp Tiểu Bình nói năm nay không thích hợp kết hôn, chuyện kết hôn sang năm lại nói.
Nhan Vũ Hà biết Nhiếp Tiểu Bình càng ngày càng không hài lòng đối với mình, dù sao hiện tại Trịnh Văn Quảng ở trong bộ đội ít nhiều gì cũng là một cấp quan, đối tượng gì mà không thể tìm thấy.
Cô cũng muốn từ hôn, nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của mẹ đang bệnh, tất cả lời nói đều nuốt xuống.
Ngày rơi xuống nước là bởi vì cô vừa nhận được thư của Trịnh Văn Quảng, hắn nói hắn đã báo cáo kết hôn, rất nhanh có thể trở về cưới cô.
Đại khái là đọc mấy quyển sách ở trạm thu mua phế phẩm kia quá nhiều lần, trong đầu cô lại đang tự hỏi giữa cô và Trịnh Văn Quảng rốt cuộc có phải là tình yêu hay không, sau khi nghĩ đến hai chữ này cô lại nhịn không được cười mình già mồm cãi láo, quả nhiên là cuộc sống dễ chịu nên tâm tư đã linh hoạt lên?
Suy nghĩ quá nhập thần, một cước đạp vào khoảng không rơi vào trong nước cô mới giật mình phát hiện đã xảy ra chuyện gì, ngay vào lúc cô giãy dụa, rất nhanh đã có một đôi bàn tay to lớn kéo cô lên bờ.
Quần áo bị ướt, gió bên bờ thổi qua, Nhan Vũ Hà lạnh đến run rẩy, sau đó chợt nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam ôn hòa: "Đừng sợ, tôi sẽ không nói ra chuyện này, cô cứ nói là cô tự mình đi lên, không ai thấy cả.”
Nhan Vũ Hà bị đông cứng trì hoãn hai giây mới hiểu được ý của anh, lập tức thấp giọng nói cám ơn anh.
Đi rất xa Nhan Vũ Hà nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía bờ sông, bóng dáng Tống Tiền Tiến ẩn nấp ở phía sau đại thụ, không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn ra.
Không ngờ rằng người cứu mình lại là Tống Tiền Tiến, càng không nghĩ tới tên côn đồ trong miệng người trong đội lại có giọng nói sạch sẽ như vậy.
Vốn cho rằng đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong đời, bởi vì thư của Trịnh Văn Quảng, Nhan Vũ Hà liền bắt đầu thu thập tâm tình chuẩn bị đợi gả, lại không nghĩ tới hai vợ chồng Tống Đại Vượng cùng Hồ Chiêu Đễ sẽ chạy đến nhà cầu hôn.
Nhan Vũ Hà đến bây giờ vẫn còn nhớ biểu tình có chút tuyệt vọng của mẹ: "Vũ Hà, con nói cho mẹ biết, bọn họ nói hươu nói vượn đúng không.”
Một khắc kia, Nhan Vũ Hà hận chết Tống Tiền Tiến, rõ ràng không phải anh đã nói sẽ không nói cho người khác biết sao, hiện tại làm vậy là có ý gì?
Bên tai không ngừng truyền đến thanh âm của Hồ Chiêu Đễ cùng Tống Đại Vượng: "Tuy rằng nhà chúng tôi nghèo, nhưng trách nhiệm nên gánh vẫn phải gánh, đại muội tử cứ yên tâm, khuê nữ nhà cô về sau chính là khuê nữ của chúng tôi.”
Nghe đến đó, Nhan Vũ Hà không khỏi cười lạnh một tiếng, nói nhiều như vậy không phải là muốn nói miễn phí một người vợ sao? Còn cả Tống Tiền Tiến, hóa ra ngày đó lời của anh chính là vì để làm mình yên tâm trước, sau đó để cho người nhà đến ép cưới sao?
Nhan Vũ Hà không phải không nghĩ tới cá chết lưới rách, nhưng nhìn mẹ vẻ mặt sợ hãi đi nhà họ Trịnh xin lỗi từ hôn sau đó thương lượng cùng cô hôn sự của Tống Tiền Tiến, một khắc kia, Nhan Vũ Hà sinh ra một loại cảm giác vô lực, quên đi, mẹ vui là tốt rồi.
Nhan Vũ Hà đến bây giờ còn nhớ rõ khi Tống Tiền Tiến tới sau đó, kinh ngạc và khiếp sợ trong mắt anh không ít hơn mình, trong nháy mắt, Nhan Vũ Hà cảm thấy việc này anh cũng vô tội?
Rất nhanh Nhan Vũ Hà đã bỏ ý nghĩ này đi, dù sao chuyện này ngoại trừ hai người bọn họ lúc ấy ra cũng không có ai khác, nếu như không phải anh nói thì là ai nói đây?
Rất nhanh đã đến ngày kết hôn, Nhan Vũ Hà nhớ rõ đêm đó anh ôm mình không ngừng thì thào: "Vũ Hà, em tin tưởng anh, chuyện kia không phải anh nói cho bọn họ biết, thật sự không phải anh.”
Nhan Vũ Hà chớp khóe mắt có chút chua xót, cả người từ trong hồi ức rút ra, nhiều năm như vậy qua đi, Nhan Vũ Hà cũng có hiểu biết đối với Tống Tiền Tiến, biết anh là một người dám làm dám chịu.
Nhưng cô cũng không dám suy nghĩ sâu xa chuyện năm đó, dù sao những năm này đó chính là chuyện chống đỡ oán hận của mình.
Nghĩ đến hôm nay Tri Tri thay đổi thái độ với Tống Tiền Tiến, Nhan Vũ Hà nghĩ cho dù vì cho Tri Tri một hoàn cảnh sinh trưởng bình thường, cô cũng nên thử thay đổi.
Bầu không khí vui vẻ hài hòa như vậy trước kia không có, Tống Tiền Tiến nhất thời có chút cảm khái.
Lúc trước không phải anh chưa từng hối hận, hối hận vì sao đêm kết hôn không nhịn được chạm vào Nhan Vũ Hà, biết rõ nội tâm cô hẳn không muốn.
Khi đó Tống Tiền Tiến vẫn không quá thành thục, cho rằng kết hôn sống qua ngày nghiêm túc đối tốt với cô là được, mãi đến ngày hôm sau tỉnh lại cô vẫn đưa lưng về phía mình, khi đó Tống Tiền Tiến mới bắt đầu hối hận, hối hận tối hôm qua thừa dịp say rượu lấy can đảm đụng vào cô.
Chỉ một lần như vậy đã có Tri Tri, sau đó hai người bắt đầu ăn ý chia giường ngủ cho tới bây giờ.
Nhớ tới tươi cười đêm nay trên mặt hai mẹ con, trong lòng Tống Tiền Tiến không nhịn được bắt đầu thiêu đốt lên một tia hy vọng, có phải một nhà bọn họ cũng có thể đổi cách sống rồi hay không.
Đêm nay người trằn trọc ngoại trừ Tống Tiền Tiến còn có Nhan Vũ Hà, nhớ tới buổi tối Tống Tri Tri hưng phấn, Nhan Vũ Hà không buồn ngủ chút nào.
Quả thật ban đầu hôn sự này cũng không phải cô tự nguyện, nhưng lúc trước quyết định kết hôn, cô không phải cũng quyết định nhận mệnh rồi sao, nhận mệnh cùng Tống Tiền Tiến kết hôn sống thật tốt.
Nhưng bây giờ nhà không giống nhà thật ra cô cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Nhan Vũ Hà từ nhỏ đã biết sau này mình sẽ gả cho Trịnh Văn Quảng, có thể gả cho người mình quen từ nhỏ cũng rất tốt, ít nhất có tình cảm từ nhỏ.
Bởi vì quan hệ của ba, hai nhà đi lại rất thân thiết, vốn cho rằng mình cũng sẽ cùng những cô gái khác trong đội từng bước lớn lên, sau đó đến tuổi sẽ kết hôn sống qua ngày với Trịnh Văn Quảng.
Biến cố xuất hiện vào năm ba cô mất sớm, ai cũng không nghĩ tới người luôn luôn khỏe mạnh nói mất là mất, bà nội vốn đã không thích hai mẹ con các cô, tang sự của ba vừa qua đã tách hai mẹ con và các chú bác ra, nói là trong nhà không nuôi người rảnh rỗi.
Tuy rằng bị ép chia nhà, nhưng bởi vì có nhà họ Trịnh tiếp tế nên thật ra các cô cũng không gian nan đến vậy, cũng là khi đó cô nhận thấy được chuyển biến thái độ của mẹ Trịnh Văn Quảng là Nhiếp Tiểu Bình, Nhan Vũ Hà lúc ấy nghĩ cô cũng không phải không thể không có hôn sự này, nếu nhà họ Trịnh không muốn thì thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi đó tuổi còn nhỏ, sẽ không che giấu cảm xúc của mình, bị Trịnh Văn Quảng cùng ba hắn Trịnh Kiến Quân phát hiện, bọn họ cam đoan với mẹ cô hôn sự này sẽ không hủy, đại khái là hai ba con cùng Nhiếp Tiểu Bình nói cái gì đó, Nhiếp Tiểu Bình đã nhiệt tình lên với mình không ít, sau này mặc dù không đến mức lạnh nhạt nhưng cũng sẽ không chủ động để ý tới mình.
Khi đó thật ra Nhan Vũ Hà đã có dự định từ hôn, nhưng mẹ mỗi ngày đều ở bên tai nhắc tới chuyện kết hôn cùng Trịnh Văn Quảng rất tốt làm cho cô vẫn do dự.
Trịnh Văn Quảng đối xử với mẹ con các cô rất tốt, thường thường gửi trợ cấp cho các cô ở sau lưng Nhiếp Tiểu Bình.
Thật tình không biết mỗi lần trong đội có người gửi tiền về nhân viên bưu điện đều trở về trong đội hô lớn, cho nên căn bản không giấu được việc này, cũng may lúc này cô đã làm giáo viên ở công xã, trong tay cũng có tiền lương, nên đã lấy tiền Trịnh Văn Quảng gửi về mua các loại đồ vật đưa đến nhà họ Trịnh.
Cuộc sống cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua, cô lạnh lùng nhìn Nhiếp Tiểu Bình nói năm nay không thích hợp kết hôn, chuyện kết hôn sang năm lại nói.
Nhan Vũ Hà biết Nhiếp Tiểu Bình càng ngày càng không hài lòng đối với mình, dù sao hiện tại Trịnh Văn Quảng ở trong bộ đội ít nhiều gì cũng là một cấp quan, đối tượng gì mà không thể tìm thấy.
Cô cũng muốn từ hôn, nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của mẹ đang bệnh, tất cả lời nói đều nuốt xuống.
Ngày rơi xuống nước là bởi vì cô vừa nhận được thư của Trịnh Văn Quảng, hắn nói hắn đã báo cáo kết hôn, rất nhanh có thể trở về cưới cô.
Đại khái là đọc mấy quyển sách ở trạm thu mua phế phẩm kia quá nhiều lần, trong đầu cô lại đang tự hỏi giữa cô và Trịnh Văn Quảng rốt cuộc có phải là tình yêu hay không, sau khi nghĩ đến hai chữ này cô lại nhịn không được cười mình già mồm cãi láo, quả nhiên là cuộc sống dễ chịu nên tâm tư đã linh hoạt lên?
Suy nghĩ quá nhập thần, một cước đạp vào khoảng không rơi vào trong nước cô mới giật mình phát hiện đã xảy ra chuyện gì, ngay vào lúc cô giãy dụa, rất nhanh đã có một đôi bàn tay to lớn kéo cô lên bờ.
Quần áo bị ướt, gió bên bờ thổi qua, Nhan Vũ Hà lạnh đến run rẩy, sau đó chợt nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam ôn hòa: "Đừng sợ, tôi sẽ không nói ra chuyện này, cô cứ nói là cô tự mình đi lên, không ai thấy cả.”
Nhan Vũ Hà bị đông cứng trì hoãn hai giây mới hiểu được ý của anh, lập tức thấp giọng nói cám ơn anh.
Đi rất xa Nhan Vũ Hà nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía bờ sông, bóng dáng Tống Tiền Tiến ẩn nấp ở phía sau đại thụ, không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ngờ rằng người cứu mình lại là Tống Tiền Tiến, càng không nghĩ tới tên côn đồ trong miệng người trong đội lại có giọng nói sạch sẽ như vậy.
Vốn cho rằng đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong đời, bởi vì thư của Trịnh Văn Quảng, Nhan Vũ Hà liền bắt đầu thu thập tâm tình chuẩn bị đợi gả, lại không nghĩ tới hai vợ chồng Tống Đại Vượng cùng Hồ Chiêu Đễ sẽ chạy đến nhà cầu hôn.
Nhan Vũ Hà đến bây giờ vẫn còn nhớ biểu tình có chút tuyệt vọng của mẹ: "Vũ Hà, con nói cho mẹ biết, bọn họ nói hươu nói vượn đúng không.”
Một khắc kia, Nhan Vũ Hà hận chết Tống Tiền Tiến, rõ ràng không phải anh đã nói sẽ không nói cho người khác biết sao, hiện tại làm vậy là có ý gì?
Bên tai không ngừng truyền đến thanh âm của Hồ Chiêu Đễ cùng Tống Đại Vượng: "Tuy rằng nhà chúng tôi nghèo, nhưng trách nhiệm nên gánh vẫn phải gánh, đại muội tử cứ yên tâm, khuê nữ nhà cô về sau chính là khuê nữ của chúng tôi.”
Nghe đến đó, Nhan Vũ Hà không khỏi cười lạnh một tiếng, nói nhiều như vậy không phải là muốn nói miễn phí một người vợ sao? Còn cả Tống Tiền Tiến, hóa ra ngày đó lời của anh chính là vì để làm mình yên tâm trước, sau đó để cho người nhà đến ép cưới sao?
Nhan Vũ Hà không phải không nghĩ tới cá chết lưới rách, nhưng nhìn mẹ vẻ mặt sợ hãi đi nhà họ Trịnh xin lỗi từ hôn sau đó thương lượng cùng cô hôn sự của Tống Tiền Tiến, một khắc kia, Nhan Vũ Hà sinh ra một loại cảm giác vô lực, quên đi, mẹ vui là tốt rồi.
Nhan Vũ Hà đến bây giờ còn nhớ rõ khi Tống Tiền Tiến tới sau đó, kinh ngạc và khiếp sợ trong mắt anh không ít hơn mình, trong nháy mắt, Nhan Vũ Hà cảm thấy việc này anh cũng vô tội?
Rất nhanh Nhan Vũ Hà đã bỏ ý nghĩ này đi, dù sao chuyện này ngoại trừ hai người bọn họ lúc ấy ra cũng không có ai khác, nếu như không phải anh nói thì là ai nói đây?
Rất nhanh đã đến ngày kết hôn, Nhan Vũ Hà nhớ rõ đêm đó anh ôm mình không ngừng thì thào: "Vũ Hà, em tin tưởng anh, chuyện kia không phải anh nói cho bọn họ biết, thật sự không phải anh.”
Nhan Vũ Hà chớp khóe mắt có chút chua xót, cả người từ trong hồi ức rút ra, nhiều năm như vậy qua đi, Nhan Vũ Hà cũng có hiểu biết đối với Tống Tiền Tiến, biết anh là một người dám làm dám chịu.
Nhưng cô cũng không dám suy nghĩ sâu xa chuyện năm đó, dù sao những năm này đó chính là chuyện chống đỡ oán hận của mình.
Nghĩ đến hôm nay Tri Tri thay đổi thái độ với Tống Tiền Tiến, Nhan Vũ Hà nghĩ cho dù vì cho Tri Tri một hoàn cảnh sinh trưởng bình thường, cô cũng nên thử thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro