Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng

Cô Ta Phải Đề Phòng

Chỉ Du

2024-08-04 01:30:55

Một đêm không ngủ, lúc trời tờ mờ sáng Nhan Vũ Hà đã thức dậy làm bữa sáng, vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Tống Tiền Tiến cũng đã thức dậy.

“Tri Tri thích ăn bánh bao của nhà hàng Quốc Doanh nên tôi ra ngoài mua mấy cái về." Nói xong dường như sợ cô từ chối, không đợi cô nói, Tống Tiền Tiến đã trực tiếp ra cửa.

Nhan Vũ Hà đứng ngẩn người tại chỗ, thích ăn bánh bao của nhà hàng Quốc Doanh là cô chứ không phải Tri Tri.

Tống Tri Tri vẫn trốn trong cửa nghe lén động tĩnh bên ngoài, mãi đến khi bên ngoài không còn âm thanh cô mới lặng lẽ trở lại giường.

Thời gian ăn sáng bởi vì Tống Tri Tri bận rộn suy nghĩ nên không nói chuyện, thế là trên bàn chỉ có tiếng mọi người ăn cơm, đúng lúc này ngoài cửa truyền đến một trận tiếng gõ cửa có quy luật.

Cửa vừa mở ra đã truyền đến giọng nói lanh lảnh của Trịnh Viện Viện: "Tống Tri Tri, nhanh lên, ba tôi lái xe đưa chúng tôi về quê rồi.”

Năm đó bởi vì Nhiếp Tiểu Bình "tiếc nuối" Nhan Vũ Hà cùng Trịnh Văn Quảng không thể thành vợ chồng, vì bù đắp tiếc nuối nên đã nhận Nhan Vũ Hà làm con gái nuôi.

Mẹ Nhan Vũ Hà vốn bởi vì chuyện từ hôn cảm thấy không xứng đáng với người nhà họ Trịnh, không ngờ rằng người nhà họ Trịnh không chỉ không trách tội mà còn chủ động đề xuất muốn nhận Nhan Vũ Hà làm con gái nuôi, điều này làm cho bà cảm kích không sao tả xiết.

Ở trong mắt đại đội Thanh Tuyền, người nhà họ Trịnh cũng quá đỗi phúc hậu, bị từ hôn còn chủ động đề xuất để Nhan Vũ Hà làm con gái nuôi nhà bọn họ, Nhan Vũ Hà đời trước không biết tích được bao nhiêu đức.

Dưới tình huống như vậy, Nhan Vũ Hà biết nếu mình cự tuyệt thì chính là không biết điều, cho nên cứ như vậy không hiểu sao có thêm một người thân.

Đối với động cơ của Nhiếp Tiểu Bình, cô quả thực không hiểu, bà ta luôn luôn không thích mình, mình từ hôn bà ta không nên vui vẻ sao? Vì sao nhất định phải làm thành người thân này chứ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy người một nhà Tống Tri Tri đều thất thần, Trịnh Viện Viện có chút không vui giậm chân: "Dì Nhan, dì nhanh lên chút đi, ba cháu còn đang chờ bên dưới đấy.”

Tống Tri Tri có chút khó hiểu nhìn cô ta: "Cả nhà cậu về quê có liên quan gì với chúng tôi?”

"Tống Tri Tri, cậu là cái đồ không có lương tâm, chúng tôi về quê xuống thăm bà nội, chẳng lẽ các cậu không nên đi sao?" Trịnh Viện Viện cảm thấy bà nội cô ta nói quả nhiên không sai, hai mẹ con này đúng là đồ vô ơn.

"Ôi chao, Viện Viện, con lại nói cái gì vậy, ba con bảo con tới hỏi mấy người Tri Tri có muốn trở về hay không?" Lúc này Chung Tiểu Điềm khoan thai đến chậm mang vẻ mặt oán trách nhìn về phía Trịnh Viện Viện.

"Hôm nay chúng tôi còn có việc nên sẽ không trở về, ngày hôm qua tôi đã mua sữa mạch nha, Tiểu Điềm giúp dì mang về cho mẹ nuôi nhé." Tuy rằng nhận thân nhân nhưng mấy năm nay Nhan Vũ Hà cũng chỉ duy trì ngoài mặt cùng người nhà họ Trịnh.

"Vũ Hà cô thật sự không trở về sao, mẹ nhắc tới cô mãi, hôm nay vừa vặn Văn Quảng mượn đơn vị xe trở về, nếu không cô cứ đi chung với chúng tôi đi." Chung Tiểu Điềm đưa tay tiếp nhận sữa mạch nha nhưng trong miệng không quên tiếp tục mời mọc.

Nhan Vũ Hà lắc đầu: "Không được, lần sau có thời gian tôi sẽ về, giúp tôi chăm sóc mẹ nuôi.”

Thấy không lun lay được Nhan Vũ Hà, Chung Tiểu Điềm lại chuyển tầm mắt đến trên mặt Tống Tri Tri: "Tri Tri, ba nuôi của cháu hôm qua đã trở lại, bây giờ đang lái xe ở phía dưới, cháu có muốn cùng bọn dì về quê thăm bà nội không?"

Tống Tri Tri cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng, mẹ Trịnh Văn Quảng là mẹ nuôi Nhan Vũ Hà, vậy sao Trịnh Văn Quảng lại trở thành cha nuôi của mình, mình bây giờ còn chưa tiếp thu hoàn toàn ký ức của nguyên chủ, cho nên cô cũng không biết trong chuyện này đã xảy ra những chuyện gì.

Nhưng điều này cũng không cản trở cô cự tuyệt đề nghị của Chung Tiểu Điềm: "Không được rồi dì Chung, bác sĩ bảo cháu nghỉ ngơi nhiều hơn, bây giờ cháu còn cảm thấy choáng váng đầu đây.”

“Được rồi, vậy chờ bọn dì từ quê trở về sẽ cùng nhau tụ tập ăn cơm, Viện Viện, chúng ta phải đi rồi, chào tạm biệt mấy người dì Nhan đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trịnh Văn Quảng ngồi ở trong xe thấy chỉ có Chung Tiểu Điềm dắt Trịnh Viện Viện xuống, không khỏi nhíu mày: "Mấy người Vũ Hà không trở về sao?"

Chung Tiểu Điềm mở cửa xe cùng Trịnh Viện Viện ngồi ở hàng sau, giọng điệu tràn đầy bất đắc dĩ: "Vũ Hà có lẽ còn đang giận dỗi mẹ, lúc mừng năm mới mẹ nói chút chuyện trước kia, Vũ Hà lúc ấy cũng không quá vui vẻ.”

Trịnh Văn Quảng biết trước kia mẹ hắn quả thật không thích Nhan Vũ Hà, nhưng sau đó hôn ước hai nhà chấm dứt thu nhận họ hàng cũng là mẹ hắn chủ động đề cập tới, xem ra điều này cũng không hòa hoãn quan hệ của hai người được mấy.

"Còn không phải sao, tính tình Vũ Hà bướng bỉnh," Chung Tiểu Điềm nói xong không khỏi đánh giá người đàn ông đang ngồi ở ghế lái, hiện tại hắn đã chuyển nghề trở lại, tiếp theo đây chờ hắn gây dựng sự nghiệp đưa bọn họ một nhà sống tốt là được rồi.

“Dì Nhan và Tống Tri Tri đều là đồ vô ơn, bà nội đối xử với bọn họ tốt như vậy nhưng bọn họ lại không muốn trở về thăm bà nội, nếu không có bà nội, cả nhà bọn họ còn ở nông thôn đấy." Trịnh Viện Viện vẻ mặt tức giận bất bình mở miệng nói.

“Viện Viện, trẻ con không được vô lễ như vậy." Mặc dù Chung Tiểu Điềm quát lớn Trịnh Viện Viện nhưng khóe mắt vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Trịnh Văn Quảng.

Cô ta nhớ rõ trong sách Trịnh Văn Quảng ngoan ngoãn phục tùng Nhan Vũ Hà, đối xử tốt với cô vô điều kiện, cho nên đây cũng là lý do vì sao lúc ấy cô ta lại thuyết phục người nhà họ Trịnh gia hỗ trợ điều Nhan Vũ Hà vào thành phố dạy học, nói là làm bạn với mình thật ra là mình không yên lòng, nghĩ đại khái chỉ có người ở dưới mí mắt cô ta mới có thể khiến cô ta yên tâm, cho nên cô ta liền đề nghị Trịnh Kiến Quân hỗ trợ điều động Nhan Vũ Hà vào thành phố.

Bao gồm cả việc nhận nuôi Tống Tri Tri, năm đó Trịnh Văn Quảng còn sống có lần diễn tập bị thương, cô ta mượn cớ đi tìm đại sư, sau đó thuận lý thành chương để Trịnh Văn Quảng nhận Tống Tri Tri làm con gái nuôi.

Tuy rằng thành công để cho Nhan Vũ Hà gả cho người khác, chính mình cũng thuận lợi gả cho Trịnh Văn Quảng, nhưng mỗi lần nghĩ đến các loại thâm tình của Trịnh Văn Quảng đối với Nhan Vũ Hà trong sách đều làm cho Chung Tiểu Điềm có chút sợ hãi cùng bất an ở sâu trong nội tâm, cho nên cô ta quyết định cùng một nhà Nhan Vũ Hà bảo trì quan hệ mật thiết.

Mấy năm nay Trịnh Văn Quảng tới tận bây giờ cũng không đề cập tới chuyện vào tòng quân, điều này làm cho nội tâm Chung Tiểu Điềm càng thêm bất an, dù sao trong sách Trịnh Văn Quảng vừa kết hôn đã đón Nhan Vũ Hà vào quân.

Trịnh Văn Quảng không đề cập tới chuyện tòng quân, Chung Tiểu Điềm tự nhiên sẽ không chủ động đề cập tới, thỉnh thoảng nhịn không được cũng sẽ ám chỉ, nhưng Trịnh Văn Quảng lại sững sờ không nghe ra, Chung Tiểu Điềm không biết hắn thật sự không nghe ra hay là cố ý giả ngu, cô ta tự nói với mình rằng không tòng quân thì không tòng quân vậy, dù sao cách ngày hắn chuyển nghề cũng không xa, hiện tại, mình rốt cục đã trông mong đến ngày hắn chuyển nghề.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng

Số ký tự: 0