Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng
Sao Ba Lại Cưới...
Chỉ Du
2024-08-04 01:30:55
Tuy rằng cuộc đối thoại giữa hai mẹ con đã kết thúc nhưng nội tâm hai người đều rất không bình tĩnh, Nhan Vũ Hà mượn cớ phê sửa bài tập trở về phòng, mãi đến khi cô theo bản năng cầm lấy bút đỏ bên cạnh mới phát hiện tay mình không ngờ đã run rẩy.
Lúc này không ai có thể hiểu được khổ sở trong lòng cô, cô vẫn cho rằng cảm thấy vì Tri Tri tiếp tục cùng Tống Tiền Tiến tôn trọng nhau như khách để sống tiếp là chịu trách nhiệm đối với Tri Tri, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể tiêu cực nghĩ, đời này của mình đại khái cứ như vậy kết thúc đi, trước kia sống vì mẹ, nửa đời sau sống vì Tri Tri.
Nhưng hôm nay, Tri Tri bảy tuổi dùng thanh âm non nớt nói cho cô biết, nếu sống không vui vậy thì rời đi đi, không cần vì con bé mà miễn cưỡng chính mình, giờ khắc này, Nhan Vũ Hà có xúc động muốn khóc, cô nhịn không được nghĩ lại, hy sinh lúc trước cô tự cho là đúng thật ra chỉ tự mình cảm động mà thôi.
Tống Tri Tri thỉnh thoảng từ khe cửa nhìn vào bên trong, vừa rồi lúc Nhan Vũ Hà đi vào cô dường như nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt cô, trong lúc nhất thời, cô cũng không biết hành động vừa rồi của mình rốt cuộc là đúng hay sai.
Chẳng qua cho dù là đúng sai hay không, xúc động là thật, cô hẳn đã biết rõ ràng nguyên nhân hai người kết hôn nên mới nói lời này, trong lúc nhất thời, Tống Tri Tri có chút ảo não.
Ảo não của Tống Tri Tri không kéo dài bao lâu, bởi vì Tống Tiền Tiến bưng một chậu sủi cảo lớn đi vào, sau đó bảo Tống Tri Tri cùng anh đi bưng chén nước chấm, khẩu vị mọi người không giống nhau nên anh dựa theo khẩu vị mọi người điều chế ba chén khác nhau.
Nghe được động tĩnh bên ngoài, Nhan Vũ Hà nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc của mình sau đó từ trong phòng đi ra, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy chén nước chấm trong tay hai cha con, trong chén tay trái Tống Tiền Tiến không có rau thơm, không cần nghĩ, chén kia khẳng định là của cô, bởi vì sau khi cô ăn rau thơm cổ sẽ ngứa ngáy.
Việc này chẳng qua mẹ cô lúc ấy chỉ nhắc tới một lần nhưng anh đã nhớ kỹ, Nhan Vũ Hà đột nhiên cảm thấy, cho dù lúc trước hai người kết hôn vì nguyên nhân gì, sau khi kết hôn Tống Tiền Tiến đều làm chuyện một người chồng nên làm, thậm chí còn làm tốt hơn so với rất nhiều người, ngược lại là cô vẫn mang theo cảm xúc sống qua ngày.
“Ba pha nước chấm ngon quá." Nói thật, Tống Tiền Tiến có tài nấu nướng như vậy thật sự khiến Tống Tri Tri rất bất ngờ.
“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút." Tống Tiền Tiến nói xong lại gắp sủi cảo cho Tống Tri Tri.
Tống Tiền Tiến nghĩ mình có lẽ hẳn phải cảm tạ Trần Đại Hổ mới đúng, nếu không phải chuyện lần này, Tri Tri còn chưa nhất định sẽ gần gũi với mình.
Tiếng nói chuyện của hai ba con rất nhanh đã kéo suy nghĩ của Nhan Vũ Hà trở về, cô cúi đầu ăn sủi cảo, mùi vị nước chấm quả thật không tệ, rất hợp khẩu vị của cô, nói đến tài nấu ăn, cô thật ra kém xa Tống Tiền Tiến.
Trước khi Tri Tri bốn tuổi, thức ăn trong nhà luôn do anh phụ trách, lúc anh ra ngoài phụ xe cô sẽ mang Tri Tri cùng ăn ở căn tin trường học.
Sau đó Tri Tri nghe được những lời đồn đãi bên ngoài, không chỉ không muốn gần gũi với anh mà thậm chí cũng không ăn cơm anh nấu, cho nên cô bèn dẫn Tri Tri đi ăn căn tin.
Bây giờ nghĩ lại, Tri Tri bài xích anh mấy năm nay, thật ra anh hẳn phải rất khổ sở mới đúng, nghĩ tới đây, trong lòng Nhan Vũ Hà đột nhiên sinh ra một luồng áy náy, lúc trước cô quá ích kỷ, chỉ lo cho cảm xúc cùng cảm thụ của mình mà xem nhẹ quá nhiều chuyện.
Tống Tri Tri ăn liền tù tì mười mấy cái sủi cảo, cho đến khi cảm giác sủi cảo tắc ở cổ họng, rốt cuộc ăn không vô mới dừng tay.
“Không nên ăn quá nhiều, nếu không lát nữa bụng sẽ không thoải mái." Nhan Vũ Hà có chút bất đắc dĩ lắc đầu, Tống Tri Tri từ nhỏ đã có tật xấu này, không thích ăn gì thì sẽ ứng phó ăn vài miếng rồi không ăn nữa, thích ăn gì sẽ dùng sức ăn lấy ăn để.
Tống Tri Tri có chút ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, dù sao cô cũng không phải trẻ con, quá mất mặt.
“Ăn nhiều quá, lát nữa ba dẫn con xuống tiêu thực." Tống Tiền Tiến lên tiếng hoà giải, nói xong lại cảm thấy có chút không ổn, vội vàng nhìn thoáng qua Nhan Vũ Hà.
Nếu là trước kia, Nhan Vũ Hà tuyệt đối sẽ mở miệng chỉ trích Tống Tiền Tiến, lúc mình dạy con bảo anh không nên xen vào, nhưng nghĩ đến chuyện mình đã xem nhẹ, cô dừng một chốc sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Đi xuống tiêu thực cũng được, nếu không buổi chiều sẽ khó chịu.”
Tống Tiền Tiến thu dọn xong bát đũa bèn mang theo Tống Tri Tri đi dạo tiêu thực, Nhan Vũ Hà ở nhà phê sửa bài tập, tuần này chỉ được nghỉ một ngày chủ nhật, ngày mai sẽ đi học cho nên bài tập hôm nay nhất định phải phê sửa xong.
Hai ba con xuống lầu gặp được cô Vương cũng đi dạo, cô Vương nhìn thấy bọn họ có chút ngượng ngùng, dù sao ngày đó nếu không phải mình kéo Tống Tri Tri qua, cô bé sẽ không bị thương.
“Cô Vương, cô cũng đi dạo ạ?" Tống Tri Tri chủ động chào hỏi cô Vương.
“Đúng vậy, Tri Tri đỡ hơn chút nào chưa, ngày đó đều trách cô." Cô Vương thật sự tự trách, đồng thời trong lòng cũng trách Tống Tiền Tiến, nếu không phải anh quá gây chuyện, làm sao có thể xảy ra những chuyện này.
"Việc này làm sao có thể trách cô Vương được, nên trách tôi mới đúng, là tôi quá xúc động, cô Vương cũng vì lo lắng cho chúng tôi mới thế, chúng tôi đã giải quyết xong việc này rồi, cô Vương đừng lo lắng thêm nữa."
Cô Vương không nghĩ tới Tống Tiền Tiến sẽ xin lỗi, hơn nữa tuy rằng ở cùng nhà nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc với Tống Tiền Tiến, nhưng Tống Tiền Tiến này hoàn toàn không giống như người ngoài nói.
Lúc trước cô Vương lôi kéo Tống Tri Tri đi ngăn cản Tống Tiền Tiến cũng vì có lần Nhan Vũ Hà trong lúc vô tình nhắc tới Tống Tiền Tiến gần như ngoan ngoãn phục tùng đối với Tống Tri Tri, cho nên cô ấy mới muốn lôi kéo Tống Tri Tri đi thử một lần.
Nhìn vẻ mặt có chút mơ hồ của cô Vương, Tống Tri Tri đã biết cô ấy đang suy nghĩ gì, có lẽ đây chính là ma lực của nội dung cốt truyện, rõ ràng tất cả mọi người chưa từng chân chính tiếp xúc với Tống Tiền Tiến nhưng đã chủ cho rằng anh là tên khốn trước, cho nên anh khẳng định không phải người tốt.
Cô vội vàng tiến lên lôi kéo cô Vương kể lại chuyện ngày đó một lần, trong lúc nhất thời, chỉ thấy miệng nhỏ của Tống Tri Tri luyên thuyên không ngừng.
"Nên như vậy, tên nhóc Trần Đại Hổ này ỷ vào mình là em vợ của hiệu trưởng, luôn chiếm hời người nhà của các thầy cô." Lúc này cô Vương ngược lại phải nhìn Tống Tiền Tiến với cặp mắt khác xưa, người chịu chủ động đi đến cục công an cũng không có mấy ai, xem ra lời đồn đãi cũng không thể hoàn toàn tin.
Cho dù trước kia Tống Tiền Tiến này là một tên lưu manh, nhưng hiện tại không phải cũng kiên định đi theo phụ xe sao, quả nhiên lãnh đạo nói rất đúng, không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài.
Tống Tri Tri ngược lại không ngờ rằng việc xoay chuyển cái nhìn của cô Vương về Tống Tiền Tiến lại thuận lợi cùng dễ dàng như vậy, mãi đến khi cô Vương đi xa, cô cũng có chút phục hồi lại tinh thần.
“Đã đi xa rồi, nhìn cái gì vậy." Tống Tiền Tiến cười ngoắc lên chóp mũi Tống Tri Tri.
“Ba, lúc trước ba và mẹ kết hôn như thế nào vậy ạ?" Tống Tri Tri nhảy đề tài khiến Tống Tiền Tiến không kịp phản ứng.
Qua một hồi lâu anh mới thấp giọng nói: "Sao đột nhiên con lại tò mò cái này?”
“Con chỉ muốn biết thôi, Trịnh Viện Viện nói ba mẹ cậu ta kết hôn là nhờ ba cậu ta anh hùng cứu mỹ nhân cứu mẹ cậu ta." Lời này đúng là Trịnh Viện Viện nói, trong đầu Tống Tri Tri thỉnh thoảng sẽ đột nhiên xuất hiện một chút tin tức, tuy rằng đột ngột nhưng tốt xấu gì trí nhớ cũng đang chậm rãi tiếp nhận.
"Đó cũng là trùng hợp, ba cùng mẹ con cũng không khác nhau là mấy, mẹ con rơi xuống nước được ba cứu nên bọn ba liền kết hôn." Tống Tiền Tiến không muốn lừa Tống Tri Tri, nhưng cũng không biết nên nói như thế nào về tình huống lúc đó, cho nên tránh nặng tìm nhẹ nói.
Lúc này không ai có thể hiểu được khổ sở trong lòng cô, cô vẫn cho rằng cảm thấy vì Tri Tri tiếp tục cùng Tống Tiền Tiến tôn trọng nhau như khách để sống tiếp là chịu trách nhiệm đối với Tri Tri, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể tiêu cực nghĩ, đời này của mình đại khái cứ như vậy kết thúc đi, trước kia sống vì mẹ, nửa đời sau sống vì Tri Tri.
Nhưng hôm nay, Tri Tri bảy tuổi dùng thanh âm non nớt nói cho cô biết, nếu sống không vui vậy thì rời đi đi, không cần vì con bé mà miễn cưỡng chính mình, giờ khắc này, Nhan Vũ Hà có xúc động muốn khóc, cô nhịn không được nghĩ lại, hy sinh lúc trước cô tự cho là đúng thật ra chỉ tự mình cảm động mà thôi.
Tống Tri Tri thỉnh thoảng từ khe cửa nhìn vào bên trong, vừa rồi lúc Nhan Vũ Hà đi vào cô dường như nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt cô, trong lúc nhất thời, cô cũng không biết hành động vừa rồi của mình rốt cuộc là đúng hay sai.
Chẳng qua cho dù là đúng sai hay không, xúc động là thật, cô hẳn đã biết rõ ràng nguyên nhân hai người kết hôn nên mới nói lời này, trong lúc nhất thời, Tống Tri Tri có chút ảo não.
Ảo não của Tống Tri Tri không kéo dài bao lâu, bởi vì Tống Tiền Tiến bưng một chậu sủi cảo lớn đi vào, sau đó bảo Tống Tri Tri cùng anh đi bưng chén nước chấm, khẩu vị mọi người không giống nhau nên anh dựa theo khẩu vị mọi người điều chế ba chén khác nhau.
Nghe được động tĩnh bên ngoài, Nhan Vũ Hà nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc của mình sau đó từ trong phòng đi ra, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy chén nước chấm trong tay hai cha con, trong chén tay trái Tống Tiền Tiến không có rau thơm, không cần nghĩ, chén kia khẳng định là của cô, bởi vì sau khi cô ăn rau thơm cổ sẽ ngứa ngáy.
Việc này chẳng qua mẹ cô lúc ấy chỉ nhắc tới một lần nhưng anh đã nhớ kỹ, Nhan Vũ Hà đột nhiên cảm thấy, cho dù lúc trước hai người kết hôn vì nguyên nhân gì, sau khi kết hôn Tống Tiền Tiến đều làm chuyện một người chồng nên làm, thậm chí còn làm tốt hơn so với rất nhiều người, ngược lại là cô vẫn mang theo cảm xúc sống qua ngày.
“Ba pha nước chấm ngon quá." Nói thật, Tống Tiền Tiến có tài nấu nướng như vậy thật sự khiến Tống Tri Tri rất bất ngờ.
“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút." Tống Tiền Tiến nói xong lại gắp sủi cảo cho Tống Tri Tri.
Tống Tiền Tiến nghĩ mình có lẽ hẳn phải cảm tạ Trần Đại Hổ mới đúng, nếu không phải chuyện lần này, Tri Tri còn chưa nhất định sẽ gần gũi với mình.
Tiếng nói chuyện của hai ba con rất nhanh đã kéo suy nghĩ của Nhan Vũ Hà trở về, cô cúi đầu ăn sủi cảo, mùi vị nước chấm quả thật không tệ, rất hợp khẩu vị của cô, nói đến tài nấu ăn, cô thật ra kém xa Tống Tiền Tiến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi Tri Tri bốn tuổi, thức ăn trong nhà luôn do anh phụ trách, lúc anh ra ngoài phụ xe cô sẽ mang Tri Tri cùng ăn ở căn tin trường học.
Sau đó Tri Tri nghe được những lời đồn đãi bên ngoài, không chỉ không muốn gần gũi với anh mà thậm chí cũng không ăn cơm anh nấu, cho nên cô bèn dẫn Tri Tri đi ăn căn tin.
Bây giờ nghĩ lại, Tri Tri bài xích anh mấy năm nay, thật ra anh hẳn phải rất khổ sở mới đúng, nghĩ tới đây, trong lòng Nhan Vũ Hà đột nhiên sinh ra một luồng áy náy, lúc trước cô quá ích kỷ, chỉ lo cho cảm xúc cùng cảm thụ của mình mà xem nhẹ quá nhiều chuyện.
Tống Tri Tri ăn liền tù tì mười mấy cái sủi cảo, cho đến khi cảm giác sủi cảo tắc ở cổ họng, rốt cuộc ăn không vô mới dừng tay.
“Không nên ăn quá nhiều, nếu không lát nữa bụng sẽ không thoải mái." Nhan Vũ Hà có chút bất đắc dĩ lắc đầu, Tống Tri Tri từ nhỏ đã có tật xấu này, không thích ăn gì thì sẽ ứng phó ăn vài miếng rồi không ăn nữa, thích ăn gì sẽ dùng sức ăn lấy ăn để.
Tống Tri Tri có chút ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, dù sao cô cũng không phải trẻ con, quá mất mặt.
“Ăn nhiều quá, lát nữa ba dẫn con xuống tiêu thực." Tống Tiền Tiến lên tiếng hoà giải, nói xong lại cảm thấy có chút không ổn, vội vàng nhìn thoáng qua Nhan Vũ Hà.
Nếu là trước kia, Nhan Vũ Hà tuyệt đối sẽ mở miệng chỉ trích Tống Tiền Tiến, lúc mình dạy con bảo anh không nên xen vào, nhưng nghĩ đến chuyện mình đã xem nhẹ, cô dừng một chốc sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Đi xuống tiêu thực cũng được, nếu không buổi chiều sẽ khó chịu.”
Tống Tiền Tiến thu dọn xong bát đũa bèn mang theo Tống Tri Tri đi dạo tiêu thực, Nhan Vũ Hà ở nhà phê sửa bài tập, tuần này chỉ được nghỉ một ngày chủ nhật, ngày mai sẽ đi học cho nên bài tập hôm nay nhất định phải phê sửa xong.
Hai ba con xuống lầu gặp được cô Vương cũng đi dạo, cô Vương nhìn thấy bọn họ có chút ngượng ngùng, dù sao ngày đó nếu không phải mình kéo Tống Tri Tri qua, cô bé sẽ không bị thương.
“Cô Vương, cô cũng đi dạo ạ?" Tống Tri Tri chủ động chào hỏi cô Vương.
“Đúng vậy, Tri Tri đỡ hơn chút nào chưa, ngày đó đều trách cô." Cô Vương thật sự tự trách, đồng thời trong lòng cũng trách Tống Tiền Tiến, nếu không phải anh quá gây chuyện, làm sao có thể xảy ra những chuyện này.
"Việc này làm sao có thể trách cô Vương được, nên trách tôi mới đúng, là tôi quá xúc động, cô Vương cũng vì lo lắng cho chúng tôi mới thế, chúng tôi đã giải quyết xong việc này rồi, cô Vương đừng lo lắng thêm nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô Vương không nghĩ tới Tống Tiền Tiến sẽ xin lỗi, hơn nữa tuy rằng ở cùng nhà nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc với Tống Tiền Tiến, nhưng Tống Tiền Tiến này hoàn toàn không giống như người ngoài nói.
Lúc trước cô Vương lôi kéo Tống Tri Tri đi ngăn cản Tống Tiền Tiến cũng vì có lần Nhan Vũ Hà trong lúc vô tình nhắc tới Tống Tiền Tiến gần như ngoan ngoãn phục tùng đối với Tống Tri Tri, cho nên cô ấy mới muốn lôi kéo Tống Tri Tri đi thử một lần.
Nhìn vẻ mặt có chút mơ hồ của cô Vương, Tống Tri Tri đã biết cô ấy đang suy nghĩ gì, có lẽ đây chính là ma lực của nội dung cốt truyện, rõ ràng tất cả mọi người chưa từng chân chính tiếp xúc với Tống Tiền Tiến nhưng đã chủ cho rằng anh là tên khốn trước, cho nên anh khẳng định không phải người tốt.
Cô vội vàng tiến lên lôi kéo cô Vương kể lại chuyện ngày đó một lần, trong lúc nhất thời, chỉ thấy miệng nhỏ của Tống Tri Tri luyên thuyên không ngừng.
"Nên như vậy, tên nhóc Trần Đại Hổ này ỷ vào mình là em vợ của hiệu trưởng, luôn chiếm hời người nhà của các thầy cô." Lúc này cô Vương ngược lại phải nhìn Tống Tiền Tiến với cặp mắt khác xưa, người chịu chủ động đi đến cục công an cũng không có mấy ai, xem ra lời đồn đãi cũng không thể hoàn toàn tin.
Cho dù trước kia Tống Tiền Tiến này là một tên lưu manh, nhưng hiện tại không phải cũng kiên định đi theo phụ xe sao, quả nhiên lãnh đạo nói rất đúng, không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài.
Tống Tri Tri ngược lại không ngờ rằng việc xoay chuyển cái nhìn của cô Vương về Tống Tiền Tiến lại thuận lợi cùng dễ dàng như vậy, mãi đến khi cô Vương đi xa, cô cũng có chút phục hồi lại tinh thần.
“Đã đi xa rồi, nhìn cái gì vậy." Tống Tiền Tiến cười ngoắc lên chóp mũi Tống Tri Tri.
“Ba, lúc trước ba và mẹ kết hôn như thế nào vậy ạ?" Tống Tri Tri nhảy đề tài khiến Tống Tiền Tiến không kịp phản ứng.
Qua một hồi lâu anh mới thấp giọng nói: "Sao đột nhiên con lại tò mò cái này?”
“Con chỉ muốn biết thôi, Trịnh Viện Viện nói ba mẹ cậu ta kết hôn là nhờ ba cậu ta anh hùng cứu mỹ nhân cứu mẹ cậu ta." Lời này đúng là Trịnh Viện Viện nói, trong đầu Tống Tri Tri thỉnh thoảng sẽ đột nhiên xuất hiện một chút tin tức, tuy rằng đột ngột nhưng tốt xấu gì trí nhớ cũng đang chậm rãi tiếp nhận.
"Đó cũng là trùng hợp, ba cùng mẹ con cũng không khác nhau là mấy, mẹ con rơi xuống nước được ba cứu nên bọn ba liền kết hôn." Tống Tiền Tiến không muốn lừa Tống Tri Tri, nhưng cũng không biết nên nói như thế nào về tình huống lúc đó, cho nên tránh nặng tìm nhẹ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro