Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng
Chuyện Anh Không Ngờ Đến
Chỉ Du
2024-08-04 01:30:55
Sắc mặt Tống Tri Tri trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch, Nhan Vũ Hà vội vàng đỡ lấy cô: "Tri Tri, con làm sao vậy, là không thoải mái ở chỗ nào sao?”
Tống Tri Tri lắc đầu, lấy cớ lung tung: "Không sao ạ, chỉ là vừa rồi cảm thấy hơi chóng mặt.”
“Đừng nói là chấn động não rồi đấy chứ, mau lên giường nằm đi." Chung Tiểu Điềm nói xong cũng đưa tay chuẩn bị đỡ cô.
Điều kỳ quái chính là, người này miệng nói lời lo lắng nhưng động tác đỡ mình lại không hề dịu dàng, Tống Tri Tri không khỏi nhíu mày.
Chờ Tống Tri Tri lại nằm trên giường, chợt nghe Chung Tiểu Điềm mở miệng nói: "Chờ Văn Quảng lần này trở về, hai nhà chúng ta cần phải cùng nhau ăn một bữa cơm thật ngon mới được.”
Phản ứng trong dự liệu không xuất hiện, Chung Tiểu Điềm hơi có chút không vui nhíu mày, lập tức lại dùng giọng điệu trêu chọc nói: "Tống Tiền Tiến, không phải anh còn để ý đến hôn ước trước kia của Vũ Hà cùng Văn Quảng đấy chứ, đây đã là chuyện từ đời nào rồi?"
Tống Tri Tri chú ý tới người trước mặt nghe vậy ngón tay dừng lại, sau đó chợt nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Nhan Vũ Hà: "Tiểu Điềm, chính cô cũng nói đây là chuyện cũ, cô còn nhắc đến nó làm gì?"
“Không phải là thấy Tống Tiền Tiến nhà các cô hình như rất không thích gặp Văn Quảng nhà chúng tôi nên thuận miệng hỏi chút thôi sao." Giọng điệu Chung Tiểu Điềm thoải mái như thể cũng không cảm thấy mình nói sai cái gì cả.
Mục đích hôm nay tới đây đã đạt được, Chung Tiểu Điềm không định ở lại lâu hơn nữa, vì thế tiến lên tạm biệt Tống Tri Tri: "Tri Tri, dì Chung còn có việc phải đi trước, thân thể tốt lên thì về nhà tìm Viện Viện chơi nhé.”
Lời nói của Chung Tiểu Điềm làm cho Tống Tri Tri nhớ tới hôn ước đề cập trong sách, ba của nữ chính cứu ba của nam chính, người hai nhà đã lập ra hôn ước này.
Sau đó ba của nữ chính mất sớm, mẹ nữ chính và nữ chính bị nhà chồng ghét bỏ, may mà được một nhà nam chính tiếp tế, sau đó nam chính tòng quân, sau đó kết hôn với nữ chính chuyển nghề trở về gây dựng sự nghiệp.
Nhưng hiện tại hết thảy đều đã rối loạn, hai mẹ con vừa mới xuất hiện dường như trong sách cũng chưa từng đề cập qua đôi câu vài lời, vì thế Tống Tri Tri càng thêm khẳng định phỏng đoán vừa rồi của mình, đó chính là Chung Tiểu Điềm là người xuyên sách.
Nhan Vũ Hà thấy lông mi Tống Tri Tri run rẩy, nhớ tới bình thường cô thích Chung Tiểu Điềm, không khỏi khẽ thở dài, sau đó dịu dàng nói: "Tri Tri còn chỗ nào không thoải mái sao?”
Tống Tri Tri đảo tròng mắt, sau đó ngẩng đầu ra vẻ ngây thơ nhìn về phía Nhan Vũ Hà: "Mẹ, vừa rồi dì Chung nói mẹ và ba nuôi có hôn ước là có ý gì?”
Nhan Vũ Hà đầu tiên là khựng lại, sau đó làm như không có việc gì dịch chăn thay cô: "Không có ý gì cả, chỉ là trước kia người lớn nói đùa thôi.”
Bên ngoài phòng khách Tống Tiền Tiến nghe nói như thế không khỏi chậm rãi buông lỏng nắm đấm đang siết chặt của mình ra.
Thấy thần thái Nhan Vũ Hà, Tống Tri Tri biết phương diện này nhất định có vấn đề, nhớ tới lúc trước nhìn thấy mẹ cùng Tống Tiền Tiến ở chung, cô đã không nhịn được suy đoán, chẳng lẽ là Tống Tiền Tiến cường thủ hào đoạt ư?
Hay là trong đó cũng có bút tích của người vừa rồi tên là Chung Tiểu Điềm? Tống Tri Tri cố gắng vơ vét trong đầu một phen, quả thật không tìm được chút tin tức liên quan đến Chung Tiểu Điềm.
Nghĩ như vậy, Tống Tri Tri nhất thời có chút ủ rũ, lúc trước vừa xuyên qua cô còn có thể an ủi mình không chỉ biết nội dung cốt truyện, còn có một người ba giàu nhất của mẹ, nhưng hiện tại tất cả đều bị đánh vỡ, niềm tin bền vững trong lòng Tống Tri Tri hai ngày trước dựng xong lại sụp đổ trong nháy mắt.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không ngừng biến hóa, Nhan Vũ Hà đưa tay vuốt tóc cho cô, dịu dàng nói: "Tri Tri ngoan, bác sĩ nói con phải nghỉ ngơi nhiều mới được, con ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, buổi chiều mẹ còn phải lên lớp nữa.”
Tống Tri Tri há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng cúi đầu buồn bực nói: "Vậy ba đâu, ở nhà với con sao?”
Lúc này hiệu quả cách âm trong phòng cũng không tốt, không đợi Nhan Vũ Hà nói chuyện, Tống Tiền Tiến đã mở miệng trước: "Tri Tri Ngoan, buổi chiều ba không đi đâu cả, ba sẽ ở nhà với Tri Tri.”
Tất cả những gì vừa xảy ra đã phá vỡ tất cả nhận thức lúc trước của Tống Tri Tri, vì thế cô tiện đà nằm vào bên trong làm ra bộ dáng muốn ngủ, lập tức tiếp thu quá nhiều tin tức nên cô cần phải trải chuốt lại thật tốt.
Nhan Vũ Hà thấy thế đứng dậy ra khỏi phòng, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tống Tiền Tiến trong phòng khách nghe được tiếng đóng cửa, theo bản năng nhìn thoáng qua Nhan Vũ Hà, thấy ngay cả tầm mắt cô cũng không chia cho mình mà vẫn cụp mắt.
Anh nhớ tới lời vừa rồi Chung Tiểu Điềm nói, nếu như không phải anh, người hiện tại Nhan Vũ Hà gả cho hẳn là Trịnh Văn Quảng, vậy hiện tại cuộc sống của cô nhất định không phải giống thế này, còn cả Tri Tri, có người ba như Trịnh Văn Quảng chắc con bé cũng vui lắm.
Tống Tiền Tiến cho tới bây giờ chưa từng nghĩ mình có một ngày sẽ kết hôn với Nhan Vũ Hà, dù sao mình cũng là lưu manh mà người người trong đại đội ghét bỏ.
Mà Nhan Vũ Hà được đội trưởng công nhận là một cành hoa, còn là con dâu mà đội trưởng sản xuất nhận định, sau khi tốt nghiệp trung học cô vẫn luôn dạy thay ở công xã, chờ Trịnh Văn Quảng từ bộ đội trở về sẽ kết hôn.
Khi đó tuy ba Nhan Vũ Hà mất sớm, cùng với mẹ nương tựa lẫn nhau, nhưng trong đôi mắt trong suốt vẫn lóe lên ánh sáng đối với tương lai, khóe môi cũng vẫn giương lên ý cười nhợt nhạt.
Ký ức của Tống Tiền Tiến nhịn không được trở lại ngày đó, hắn từ chợ đen trở về, hai người gặp nhau ở bờ sông lớn từ công xã đến đội, Nhan Vũ Hà rơi xuống nước hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, tuy Tống Tiền Tiến cứu cô nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện truyền chuyện này ra ngoài, dù sao thời buổi này rất hà khắc đối với danh tiếng của phụ nữ.
Từ trong nước ôm người ra, Tống Tiền Tiến thấy cô không ngừng run rẩy thì dịu giọng an ủi: "Không cần lo lắng, tôi sẽ không nói ra chuyện này đâu, cô cứ nói chính cô rơi xuống sông rồi tự mình bò lên được, dù sao không ai nhìn thấy cả.”
Lông mi Nhan Vũ Hà run rẩy, qua một lúc lâu mới nhỏ giọng nói một tiếng cám ơn.
Đợi đến khi Nhan Vũ Hà rời đi, Tống Tiền Tiến lại ở bờ sông đợi thật lâu xác định chung quanh không có người khác nhìn thấy mới rời đi.
Chuyện vừa rồi cũng không ảnh hưởng đến thanh danh của anh, dù sao ở trong mắt những người trong đội anh chính là một tên côn đồ không làm việc đàng hoàng, nhưng Nhan Vũ Hà không giống, không thể bởi vì mình mà ảnh hưởng đến cô.
Nghĩ đến sự ấm áp trong lòng vừa rồi, trong đầu Tống Tiền Tiến có kiều diễm trong nháy mắt, hương thơm độc đáo của cô gái phảng phất còn vờn quanh chóp mũi của mình, Tống Tiền Tiến rất nhanh đã cho dừng ý niệm trong đầu lại, người tốt đẹp như cô, là mình không xứng.
Trong đầu nhớ tới ấm áp khi còn bé, Tống Tiền Tiến rất nhanh đã dừng suy nghĩ của mình lại, hắn tự nói với mình, rất nhanh Trịnh Văn Quảng sẽ trở về kết hôn với cô, chuyện xuất hiện vừa rồi chính là lần cuối cùng trong đời bọn họ xuất hiện cùng nhau.
Tống Tiền Tiến vốn cho rằng chuyện này ngoại trừ bọn họ sẽ không ai biết, sau này cô gả cho Trịnh Văn Quảng trải qua cuộc sống hạnh phúc của cô, mà mình tiếp tục làm côn đồ trong miệng bọn họ.
Nhưng anh không ngờ rằng chuyện này sẽ bị hai vợ chồng ba mẹ nuôi Tống Đại Vượng biết được, càng làm cho anh không nghĩ tới là hai vợ chồng Tống Đại Vượng lại lấy chuyện này ra trực tiếp đến nhà Nhan Vũ Hà cầu hôn cô.
Tống Tri Tri lắc đầu, lấy cớ lung tung: "Không sao ạ, chỉ là vừa rồi cảm thấy hơi chóng mặt.”
“Đừng nói là chấn động não rồi đấy chứ, mau lên giường nằm đi." Chung Tiểu Điềm nói xong cũng đưa tay chuẩn bị đỡ cô.
Điều kỳ quái chính là, người này miệng nói lời lo lắng nhưng động tác đỡ mình lại không hề dịu dàng, Tống Tri Tri không khỏi nhíu mày.
Chờ Tống Tri Tri lại nằm trên giường, chợt nghe Chung Tiểu Điềm mở miệng nói: "Chờ Văn Quảng lần này trở về, hai nhà chúng ta cần phải cùng nhau ăn một bữa cơm thật ngon mới được.”
Phản ứng trong dự liệu không xuất hiện, Chung Tiểu Điềm hơi có chút không vui nhíu mày, lập tức lại dùng giọng điệu trêu chọc nói: "Tống Tiền Tiến, không phải anh còn để ý đến hôn ước trước kia của Vũ Hà cùng Văn Quảng đấy chứ, đây đã là chuyện từ đời nào rồi?"
Tống Tri Tri chú ý tới người trước mặt nghe vậy ngón tay dừng lại, sau đó chợt nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Nhan Vũ Hà: "Tiểu Điềm, chính cô cũng nói đây là chuyện cũ, cô còn nhắc đến nó làm gì?"
“Không phải là thấy Tống Tiền Tiến nhà các cô hình như rất không thích gặp Văn Quảng nhà chúng tôi nên thuận miệng hỏi chút thôi sao." Giọng điệu Chung Tiểu Điềm thoải mái như thể cũng không cảm thấy mình nói sai cái gì cả.
Mục đích hôm nay tới đây đã đạt được, Chung Tiểu Điềm không định ở lại lâu hơn nữa, vì thế tiến lên tạm biệt Tống Tri Tri: "Tri Tri, dì Chung còn có việc phải đi trước, thân thể tốt lên thì về nhà tìm Viện Viện chơi nhé.”
Lời nói của Chung Tiểu Điềm làm cho Tống Tri Tri nhớ tới hôn ước đề cập trong sách, ba của nữ chính cứu ba của nam chính, người hai nhà đã lập ra hôn ước này.
Sau đó ba của nữ chính mất sớm, mẹ nữ chính và nữ chính bị nhà chồng ghét bỏ, may mà được một nhà nam chính tiếp tế, sau đó nam chính tòng quân, sau đó kết hôn với nữ chính chuyển nghề trở về gây dựng sự nghiệp.
Nhưng hiện tại hết thảy đều đã rối loạn, hai mẹ con vừa mới xuất hiện dường như trong sách cũng chưa từng đề cập qua đôi câu vài lời, vì thế Tống Tri Tri càng thêm khẳng định phỏng đoán vừa rồi của mình, đó chính là Chung Tiểu Điềm là người xuyên sách.
Nhan Vũ Hà thấy lông mi Tống Tri Tri run rẩy, nhớ tới bình thường cô thích Chung Tiểu Điềm, không khỏi khẽ thở dài, sau đó dịu dàng nói: "Tri Tri còn chỗ nào không thoải mái sao?”
Tống Tri Tri đảo tròng mắt, sau đó ngẩng đầu ra vẻ ngây thơ nhìn về phía Nhan Vũ Hà: "Mẹ, vừa rồi dì Chung nói mẹ và ba nuôi có hôn ước là có ý gì?”
Nhan Vũ Hà đầu tiên là khựng lại, sau đó làm như không có việc gì dịch chăn thay cô: "Không có ý gì cả, chỉ là trước kia người lớn nói đùa thôi.”
Bên ngoài phòng khách Tống Tiền Tiến nghe nói như thế không khỏi chậm rãi buông lỏng nắm đấm đang siết chặt của mình ra.
Thấy thần thái Nhan Vũ Hà, Tống Tri Tri biết phương diện này nhất định có vấn đề, nhớ tới lúc trước nhìn thấy mẹ cùng Tống Tiền Tiến ở chung, cô đã không nhịn được suy đoán, chẳng lẽ là Tống Tiền Tiến cường thủ hào đoạt ư?
Hay là trong đó cũng có bút tích của người vừa rồi tên là Chung Tiểu Điềm? Tống Tri Tri cố gắng vơ vét trong đầu một phen, quả thật không tìm được chút tin tức liên quan đến Chung Tiểu Điềm.
Nghĩ như vậy, Tống Tri Tri nhất thời có chút ủ rũ, lúc trước vừa xuyên qua cô còn có thể an ủi mình không chỉ biết nội dung cốt truyện, còn có một người ba giàu nhất của mẹ, nhưng hiện tại tất cả đều bị đánh vỡ, niềm tin bền vững trong lòng Tống Tri Tri hai ngày trước dựng xong lại sụp đổ trong nháy mắt.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không ngừng biến hóa, Nhan Vũ Hà đưa tay vuốt tóc cho cô, dịu dàng nói: "Tri Tri ngoan, bác sĩ nói con phải nghỉ ngơi nhiều mới được, con ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, buổi chiều mẹ còn phải lên lớp nữa.”
Tống Tri Tri há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng cúi đầu buồn bực nói: "Vậy ba đâu, ở nhà với con sao?”
Lúc này hiệu quả cách âm trong phòng cũng không tốt, không đợi Nhan Vũ Hà nói chuyện, Tống Tiền Tiến đã mở miệng trước: "Tri Tri Ngoan, buổi chiều ba không đi đâu cả, ba sẽ ở nhà với Tri Tri.”
Tất cả những gì vừa xảy ra đã phá vỡ tất cả nhận thức lúc trước của Tống Tri Tri, vì thế cô tiện đà nằm vào bên trong làm ra bộ dáng muốn ngủ, lập tức tiếp thu quá nhiều tin tức nên cô cần phải trải chuốt lại thật tốt.
Nhan Vũ Hà thấy thế đứng dậy ra khỏi phòng, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tống Tiền Tiến trong phòng khách nghe được tiếng đóng cửa, theo bản năng nhìn thoáng qua Nhan Vũ Hà, thấy ngay cả tầm mắt cô cũng không chia cho mình mà vẫn cụp mắt.
Anh nhớ tới lời vừa rồi Chung Tiểu Điềm nói, nếu như không phải anh, người hiện tại Nhan Vũ Hà gả cho hẳn là Trịnh Văn Quảng, vậy hiện tại cuộc sống của cô nhất định không phải giống thế này, còn cả Tri Tri, có người ba như Trịnh Văn Quảng chắc con bé cũng vui lắm.
Tống Tiền Tiến cho tới bây giờ chưa từng nghĩ mình có một ngày sẽ kết hôn với Nhan Vũ Hà, dù sao mình cũng là lưu manh mà người người trong đại đội ghét bỏ.
Mà Nhan Vũ Hà được đội trưởng công nhận là một cành hoa, còn là con dâu mà đội trưởng sản xuất nhận định, sau khi tốt nghiệp trung học cô vẫn luôn dạy thay ở công xã, chờ Trịnh Văn Quảng từ bộ đội trở về sẽ kết hôn.
Khi đó tuy ba Nhan Vũ Hà mất sớm, cùng với mẹ nương tựa lẫn nhau, nhưng trong đôi mắt trong suốt vẫn lóe lên ánh sáng đối với tương lai, khóe môi cũng vẫn giương lên ý cười nhợt nhạt.
Ký ức của Tống Tiền Tiến nhịn không được trở lại ngày đó, hắn từ chợ đen trở về, hai người gặp nhau ở bờ sông lớn từ công xã đến đội, Nhan Vũ Hà rơi xuống nước hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, tuy Tống Tiền Tiến cứu cô nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện truyền chuyện này ra ngoài, dù sao thời buổi này rất hà khắc đối với danh tiếng của phụ nữ.
Từ trong nước ôm người ra, Tống Tiền Tiến thấy cô không ngừng run rẩy thì dịu giọng an ủi: "Không cần lo lắng, tôi sẽ không nói ra chuyện này đâu, cô cứ nói chính cô rơi xuống sông rồi tự mình bò lên được, dù sao không ai nhìn thấy cả.”
Lông mi Nhan Vũ Hà run rẩy, qua một lúc lâu mới nhỏ giọng nói một tiếng cám ơn.
Đợi đến khi Nhan Vũ Hà rời đi, Tống Tiền Tiến lại ở bờ sông đợi thật lâu xác định chung quanh không có người khác nhìn thấy mới rời đi.
Chuyện vừa rồi cũng không ảnh hưởng đến thanh danh của anh, dù sao ở trong mắt những người trong đội anh chính là một tên côn đồ không làm việc đàng hoàng, nhưng Nhan Vũ Hà không giống, không thể bởi vì mình mà ảnh hưởng đến cô.
Nghĩ đến sự ấm áp trong lòng vừa rồi, trong đầu Tống Tiền Tiến có kiều diễm trong nháy mắt, hương thơm độc đáo của cô gái phảng phất còn vờn quanh chóp mũi của mình, Tống Tiền Tiến rất nhanh đã cho dừng ý niệm trong đầu lại, người tốt đẹp như cô, là mình không xứng.
Trong đầu nhớ tới ấm áp khi còn bé, Tống Tiền Tiến rất nhanh đã dừng suy nghĩ của mình lại, hắn tự nói với mình, rất nhanh Trịnh Văn Quảng sẽ trở về kết hôn với cô, chuyện xuất hiện vừa rồi chính là lần cuối cùng trong đời bọn họ xuất hiện cùng nhau.
Tống Tiền Tiến vốn cho rằng chuyện này ngoại trừ bọn họ sẽ không ai biết, sau này cô gả cho Trịnh Văn Quảng trải qua cuộc sống hạnh phúc của cô, mà mình tiếp tục làm côn đồ trong miệng bọn họ.
Nhưng anh không ngờ rằng chuyện này sẽ bị hai vợ chồng ba mẹ nuôi Tống Đại Vượng biết được, càng làm cho anh không nghĩ tới là hai vợ chồng Tống Đại Vượng lại lấy chuyện này ra trực tiếp đến nhà Nhan Vũ Hà cầu hôn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro