Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng
Sợ Hãi Như Lúc Mới Tỉnh
Chỉ Du
2024-08-04 01:30:55
Tống Tri Tri còn đang chờ Tống Tiền Tiến nói tiếp, trong tay đột nhiên bị hắn nhét đồng hồ điện tử vào, cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng nói trên đỉnh đầu truyền đến: "Tri Tri, đây là đồng hồ điện tử ba đi Quảng Châu mang về cho con, chuyện ngày hôm qua là ba sai rồi, con nghỉ ngơi cho tốt đi nhé.”
Tống Tiền Tiến nói xong không nhìn hai người trên giường nữa, lập tức ra khỏi phòng.
Tầm mắt Nhan Vũ Hà rơi vào đồng hồ điện tử trên tay Tống Tri Tri, nhớ tới lời Tống Tiền Tiến vừa rồi, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Tống Tri Tri nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử trong tay có chút thiếu hứng thú, đây là những thứ trước đây cô đã chơi.
Nhan Vũ Hà dường như không phát hiện ra Tống Tri Tri ghét bỏ, vẫn dịu dàng nói: "Tri Tri mau ăn đi, ăn xong ngủ một giấc là tốt rồi.”
Đối diện với đôi mắt dịu dàng của Nhan Vũ Hà, cho dù Tống Tri Tri có rất nhiều khó hiểu nhưng cô vẫn gật đầu ngoan ngoãn đáp lại một tiếng.
Dù sao hiện tại thân phận của cô vẫn là cô gái nhỏ bảy tuổi, nói nhiều sai nhiều, dẫn tới phiền toái không cần thiết sẽ không tốt.
Lúc Nhan Vũ Hà từ trong phòng Tống Tri Tri đi ra, Tống Tiền Tiến đang ở trong phòng khách kiểm kê tiền phụ xe lần này mình kiếm được về, nghe được tiếng bước chân, hắn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn thấy Nhan Vũ Hà nhìn không chớp mắt vào phòng bếp.
Hắn nhìn chằm chằm kẹp tóc trân châu ngoài cùng bên phải trên bàn, qua một hồi lâu mới đưa tay thu lại.
Cho dù mình đưa cho cô thì cô cũng sẽ không dùng đâu, nghĩ đến lời nói ngày hôm qua của cô Vương, ánh mắt Tống Tiền Tiến không khỏi lại tối đi.
Mặc dù Tống Tri Tri hôn mê một ngày, nhưng hai quả trứng gà đường vào bụng lại trở nên sinh long hoạt hổ.
Giờ phút này, suy đoán hai ngày trước của chính mình có lẽ phải giảm bớt rồi, xuyên qua là chắc chắn, xuyên sách hẳn cũng là thật, dù sao hết thảy tin tức về Nhan Vũ Hà đều không sai, nhưng Tống Tiền Tiến lại là chuyện gì thế này?
Ngay khi Tống Tri Tri đang buồn rầu, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Tống Tri Tri, nghe nói ba cậu đánh nhau đánh cậu vào bệnh viện?” Giọng nói của người tới không che giấu được vui sướng khi người gặp họa.
“Viện Viện, ăn nói kiểu gì thế hả?" Bên ngoài rất nhanh truyền đến một giọng nói dịu dàng quát lên.
“Vốn chính là vậy mà, con cũng không nói sai." Trịnh Viện Viện có chút bất mãn chu môi lên.
Tống Tri Tri nghe vậy không khỏi đánh giá cô bé trước mắt, nhìn tuổi tác phỏng chừng không kém cô bao nhiêu, buộc tóc công chúa, mặc váy liền áo màu đỏ, chân đi giày da màu đen, giờ phút này vẻ mặt đang bất mãn nhìn chằm chằm mình.
Tống Tri Tri rũ mí mắt xuống, cô không có ký ức của nguyên chủ cho nên cũng không biết thân phận của người trước mắt, nhưng nhìn thần thái của cô gái nhỏ này, hẳn là bình thường hai người không ưa nhau mới đúng.
Trịnh Viện Viện lầm tưởng cô đang nhìn quần áo mới của mình, vì thế hất cằm có chút đắc ý mở miệng: "Thế nào, váy mới của tôi có đẹp không, đây chính là đồ mẹ tôi mua cho tô ở trung tâm thương mại đấy.”
Ánh mắt hâm mộ trong mong muốn không xuất hiện, Trịnh Viện Viện không khỏi có chút nghi hoặc, bình thường lúc này Tống Tri Tri không phải đã sớm giơ chân rồi sao?
Thấy Tống Tri Tri vẫn đứng nguyên tại chỗ, Trịnh Viện Viện đột nhiên ghé sát vào trước mặt cô, vẻ mặt không có ý tốt nói: "Nghe nói lần này ba cậu đắc tội với thân thích của hiệu trưởng, sau này mẹ cậu khẳng định sẽ không có kết quả tốt, nói không chừng ba cậu còn phải đi ăn cơm tù nữa đó.”
Đối với lời nói của trẻ nhỏ bảy tám tuổi, Tống Tri Tri vốn định không để ý tới, chỉ là đi hai bước Tống Tri Tri đột nhiên nhớ tới một tình tiết nào đó trong sách, tên côn đồ chơi bời lêu lổng trong sách kia không phải được xưng là Tống lão đại sao?
Vừa nhắc tới tên Tống Tiền Tiến, người của đại đội Thanh Tuyền đều theo bản năng lắc đầu tiếc hận, tên nhóc này cũng là thời vận không tốt.
Hai vợ chồng nhà họ Tống kết hôn ba năm bụng cũng không có động tĩnh, có lần vào thành không biết từ nơi nào mang về một cậu bé còn đang phát sốt, cậu bé này chính là Tống Tiền Tiến.
Sau khi Tống Tiền Tiến hạ sốt đã quên sạch sẽ chuyện trước kia, hai vợ chồng nhà họ Tống vốn đã rục rịch lòng muốn nuôi dưỡng trong lòng lại càng thêm vui sướng, vì thế một nhà ba người sống chung cũng coi như là hòa thuận vui vẻ.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, chỉ qua hai năm, vợ nhà họ Tống lại có thai, đã không sinh thì thôi, vừa sinh đã sinh liền hai tên nhóc, điều này làm cho hai vợ chồng nhà họ Tống vui muốn chết.
Mới ban đầu, thái độ của hai vợ chồng đối với Tống Tiền Tiến vẫn giống như trước, nhưng thời gian dài lại thêm sức lao động trong nhà có hạn, phần lương thực này tự nhiên cũng có hạn, vậy khẳng định phải lo cho con ruột trước, sự khác biệt này tự nhiên sẽ xuất hiện.
Theo tuổi tác dần tăng lên, Tống Tiền Tiến cũng hiểu được thân thế của mình từ trong miệng những người trong thôn, cũng hiểu được nguyên nhân trong nhà đột nhiên thay đổi thái độ với mình.
Tuy rằng trong sách không đề cập đến Tống Tiền Tiến sao lại biến thành côn đồ trong miệng những người của đại đội Thanh Tuyền kia, nhưng những thứ này đều không quan trọng.
Hiện tại quan trọng nhất là vì sao nam phụ trong sách này lại có quan hệ với nữ chính của cô, vừa nghĩ như vậy, Tống Tri Tri cảm thấy đầu mình càng đau.
Thấy Tống Tri Tri xoa trán, nụ cười trên mặt Trịnh Viện Viện càng sâu: "Bây giờ biết sợ rồi chứ, hừ, tôi nói cho cậu biết, ba tôi cũng sắp chuyển nghề về rồi.”
Chuyển nghề? Tống Tri Tri chính xác bắt được hai chữ này, nam chính trong sách đúng là chuyển nghề trở về bắt đầu gây dựng sự nghiệp, nghĩ tới đây, hai mày của cô cũng không nhịn được bắt đầu nhảy dựng lên: "Ba cậu là Trịnh Văn Quảng sao?"
“Tống Tri Tri, tôi biết ngay bình thường cậu cố ý khoe mẽ trước mặt ba tôi, bây giờ đã lộ ra đuôi hồ ly rồi chứ gì, cậu còn dám gọi tên ba tôi sao." Vẻ mặt Trịnh Viện Viện hưng phấn vì bắt được nhược điểm của cô.
Tống Tri Tri cảm thấy mình thật sự muốn hôn mê bất tỉnh, người ba giàu nhất biến thành người ba khốn kiếp thì thôi, mình còn không đối phó được với con gái của người giàu nhất, cho nên trong lúc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến nội dung cốt truyện sụp đổ thành như vậy?
"Đúng rồi, hôm nay thật ra tôi tới là vì nói cho các cậu biết một tin tức tốt, Văn Quảng nhà chúng tôi sắp chuyển nghề trở về rồi." Lúc này một giọng nữ bên ngoài mang theo ý cười truyền vào.
Tống Tri Tri sửng sốt hai giây, lập tức trong đầu nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ, chẳng lẽ có người xuyên sách trước cô sau đó thay đổi nội dung cốt truyện, nghĩ tới đây, tầm mắt của cô không khỏi rơi vào trên người cô gái mặc váy đỏ bên ngoài.
Chung Tiểu Điềm vừa quay đầu lại đã chú ý tới Tống Tri Tri đang nhìn mình chăm chú, vẻ mặt tươi cười: "Tri Tri, cháu không sao chứ, buổi sáng nghe được chuyện này làm dì sợ muốn chết, ba mẹ cháu cũng thật là, tình cảnh như vậy sao có thể để cháu đi ra chứ.”
Vẻ mặt cô gái trước mặt rất quen thuộc, mặt mày tràn đầy quan tâm, nhưng Tống Tri Tri vẫn theo bản năng lui về phía sau một bước.
Trong mắt Chung Tiểu Điềm hiện lên kinh ngạc, bình thường không phải con nhóc thân cận với mình nhất sao, chẳng lẽ ngày hôm qua bị dọa rồi, nghĩ tới đây, giọng nói Chung Tiểu Điềm càng thêm dịu dàng: "Tri Tri không cần sợ, ba nuôi cháu sắp trở lại rồi, về sau không ai dám bắt nạt Tri Tri của chúng ta nữa.”
Tống Tiền Tiến bên ngoài nghe được những lời này, không khỏi cúi đầu siết chặt nắm đấm của mình.
Cho nên ba ruột nhà giàu nhất hiện tại lại biến thành ba nuôi? Tống Tri Tri cảm thấy trong đầu mình đã loạn thành một đống hỗn độn, kế hoạch tương lai hai ngày trước toàn bộ sụp đổ, Tống Tri Tri cảm giác mình lại rơi vào loại sợ hãi lúc mới tỉnh lại.
Tống Tiền Tiến nói xong không nhìn hai người trên giường nữa, lập tức ra khỏi phòng.
Tầm mắt Nhan Vũ Hà rơi vào đồng hồ điện tử trên tay Tống Tri Tri, nhớ tới lời Tống Tiền Tiến vừa rồi, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Tống Tri Tri nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử trong tay có chút thiếu hứng thú, đây là những thứ trước đây cô đã chơi.
Nhan Vũ Hà dường như không phát hiện ra Tống Tri Tri ghét bỏ, vẫn dịu dàng nói: "Tri Tri mau ăn đi, ăn xong ngủ một giấc là tốt rồi.”
Đối diện với đôi mắt dịu dàng của Nhan Vũ Hà, cho dù Tống Tri Tri có rất nhiều khó hiểu nhưng cô vẫn gật đầu ngoan ngoãn đáp lại một tiếng.
Dù sao hiện tại thân phận của cô vẫn là cô gái nhỏ bảy tuổi, nói nhiều sai nhiều, dẫn tới phiền toái không cần thiết sẽ không tốt.
Lúc Nhan Vũ Hà từ trong phòng Tống Tri Tri đi ra, Tống Tiền Tiến đang ở trong phòng khách kiểm kê tiền phụ xe lần này mình kiếm được về, nghe được tiếng bước chân, hắn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn thấy Nhan Vũ Hà nhìn không chớp mắt vào phòng bếp.
Hắn nhìn chằm chằm kẹp tóc trân châu ngoài cùng bên phải trên bàn, qua một hồi lâu mới đưa tay thu lại.
Cho dù mình đưa cho cô thì cô cũng sẽ không dùng đâu, nghĩ đến lời nói ngày hôm qua của cô Vương, ánh mắt Tống Tiền Tiến không khỏi lại tối đi.
Mặc dù Tống Tri Tri hôn mê một ngày, nhưng hai quả trứng gà đường vào bụng lại trở nên sinh long hoạt hổ.
Giờ phút này, suy đoán hai ngày trước của chính mình có lẽ phải giảm bớt rồi, xuyên qua là chắc chắn, xuyên sách hẳn cũng là thật, dù sao hết thảy tin tức về Nhan Vũ Hà đều không sai, nhưng Tống Tiền Tiến lại là chuyện gì thế này?
Ngay khi Tống Tri Tri đang buồn rầu, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Tống Tri Tri, nghe nói ba cậu đánh nhau đánh cậu vào bệnh viện?” Giọng nói của người tới không che giấu được vui sướng khi người gặp họa.
“Viện Viện, ăn nói kiểu gì thế hả?" Bên ngoài rất nhanh truyền đến một giọng nói dịu dàng quát lên.
“Vốn chính là vậy mà, con cũng không nói sai." Trịnh Viện Viện có chút bất mãn chu môi lên.
Tống Tri Tri nghe vậy không khỏi đánh giá cô bé trước mắt, nhìn tuổi tác phỏng chừng không kém cô bao nhiêu, buộc tóc công chúa, mặc váy liền áo màu đỏ, chân đi giày da màu đen, giờ phút này vẻ mặt đang bất mãn nhìn chằm chằm mình.
Tống Tri Tri rũ mí mắt xuống, cô không có ký ức của nguyên chủ cho nên cũng không biết thân phận của người trước mắt, nhưng nhìn thần thái của cô gái nhỏ này, hẳn là bình thường hai người không ưa nhau mới đúng.
Trịnh Viện Viện lầm tưởng cô đang nhìn quần áo mới của mình, vì thế hất cằm có chút đắc ý mở miệng: "Thế nào, váy mới của tôi có đẹp không, đây chính là đồ mẹ tôi mua cho tô ở trung tâm thương mại đấy.”
Ánh mắt hâm mộ trong mong muốn không xuất hiện, Trịnh Viện Viện không khỏi có chút nghi hoặc, bình thường lúc này Tống Tri Tri không phải đã sớm giơ chân rồi sao?
Thấy Tống Tri Tri vẫn đứng nguyên tại chỗ, Trịnh Viện Viện đột nhiên ghé sát vào trước mặt cô, vẻ mặt không có ý tốt nói: "Nghe nói lần này ba cậu đắc tội với thân thích của hiệu trưởng, sau này mẹ cậu khẳng định sẽ không có kết quả tốt, nói không chừng ba cậu còn phải đi ăn cơm tù nữa đó.”
Đối với lời nói của trẻ nhỏ bảy tám tuổi, Tống Tri Tri vốn định không để ý tới, chỉ là đi hai bước Tống Tri Tri đột nhiên nhớ tới một tình tiết nào đó trong sách, tên côn đồ chơi bời lêu lổng trong sách kia không phải được xưng là Tống lão đại sao?
Vừa nhắc tới tên Tống Tiền Tiến, người của đại đội Thanh Tuyền đều theo bản năng lắc đầu tiếc hận, tên nhóc này cũng là thời vận không tốt.
Hai vợ chồng nhà họ Tống kết hôn ba năm bụng cũng không có động tĩnh, có lần vào thành không biết từ nơi nào mang về một cậu bé còn đang phát sốt, cậu bé này chính là Tống Tiền Tiến.
Sau khi Tống Tiền Tiến hạ sốt đã quên sạch sẽ chuyện trước kia, hai vợ chồng nhà họ Tống vốn đã rục rịch lòng muốn nuôi dưỡng trong lòng lại càng thêm vui sướng, vì thế một nhà ba người sống chung cũng coi như là hòa thuận vui vẻ.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, chỉ qua hai năm, vợ nhà họ Tống lại có thai, đã không sinh thì thôi, vừa sinh đã sinh liền hai tên nhóc, điều này làm cho hai vợ chồng nhà họ Tống vui muốn chết.
Mới ban đầu, thái độ của hai vợ chồng đối với Tống Tiền Tiến vẫn giống như trước, nhưng thời gian dài lại thêm sức lao động trong nhà có hạn, phần lương thực này tự nhiên cũng có hạn, vậy khẳng định phải lo cho con ruột trước, sự khác biệt này tự nhiên sẽ xuất hiện.
Theo tuổi tác dần tăng lên, Tống Tiền Tiến cũng hiểu được thân thế của mình từ trong miệng những người trong thôn, cũng hiểu được nguyên nhân trong nhà đột nhiên thay đổi thái độ với mình.
Tuy rằng trong sách không đề cập đến Tống Tiền Tiến sao lại biến thành côn đồ trong miệng những người của đại đội Thanh Tuyền kia, nhưng những thứ này đều không quan trọng.
Hiện tại quan trọng nhất là vì sao nam phụ trong sách này lại có quan hệ với nữ chính của cô, vừa nghĩ như vậy, Tống Tri Tri cảm thấy đầu mình càng đau.
Thấy Tống Tri Tri xoa trán, nụ cười trên mặt Trịnh Viện Viện càng sâu: "Bây giờ biết sợ rồi chứ, hừ, tôi nói cho cậu biết, ba tôi cũng sắp chuyển nghề về rồi.”
Chuyển nghề? Tống Tri Tri chính xác bắt được hai chữ này, nam chính trong sách đúng là chuyển nghề trở về bắt đầu gây dựng sự nghiệp, nghĩ tới đây, hai mày của cô cũng không nhịn được bắt đầu nhảy dựng lên: "Ba cậu là Trịnh Văn Quảng sao?"
“Tống Tri Tri, tôi biết ngay bình thường cậu cố ý khoe mẽ trước mặt ba tôi, bây giờ đã lộ ra đuôi hồ ly rồi chứ gì, cậu còn dám gọi tên ba tôi sao." Vẻ mặt Trịnh Viện Viện hưng phấn vì bắt được nhược điểm của cô.
Tống Tri Tri cảm thấy mình thật sự muốn hôn mê bất tỉnh, người ba giàu nhất biến thành người ba khốn kiếp thì thôi, mình còn không đối phó được với con gái của người giàu nhất, cho nên trong lúc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến nội dung cốt truyện sụp đổ thành như vậy?
"Đúng rồi, hôm nay thật ra tôi tới là vì nói cho các cậu biết một tin tức tốt, Văn Quảng nhà chúng tôi sắp chuyển nghề trở về rồi." Lúc này một giọng nữ bên ngoài mang theo ý cười truyền vào.
Tống Tri Tri sửng sốt hai giây, lập tức trong đầu nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ, chẳng lẽ có người xuyên sách trước cô sau đó thay đổi nội dung cốt truyện, nghĩ tới đây, tầm mắt của cô không khỏi rơi vào trên người cô gái mặc váy đỏ bên ngoài.
Chung Tiểu Điềm vừa quay đầu lại đã chú ý tới Tống Tri Tri đang nhìn mình chăm chú, vẻ mặt tươi cười: "Tri Tri, cháu không sao chứ, buổi sáng nghe được chuyện này làm dì sợ muốn chết, ba mẹ cháu cũng thật là, tình cảnh như vậy sao có thể để cháu đi ra chứ.”
Vẻ mặt cô gái trước mặt rất quen thuộc, mặt mày tràn đầy quan tâm, nhưng Tống Tri Tri vẫn theo bản năng lui về phía sau một bước.
Trong mắt Chung Tiểu Điềm hiện lên kinh ngạc, bình thường không phải con nhóc thân cận với mình nhất sao, chẳng lẽ ngày hôm qua bị dọa rồi, nghĩ tới đây, giọng nói Chung Tiểu Điềm càng thêm dịu dàng: "Tri Tri không cần sợ, ba nuôi cháu sắp trở lại rồi, về sau không ai dám bắt nạt Tri Tri của chúng ta nữa.”
Tống Tiền Tiến bên ngoài nghe được những lời này, không khỏi cúi đầu siết chặt nắm đấm của mình.
Cho nên ba ruột nhà giàu nhất hiện tại lại biến thành ba nuôi? Tống Tri Tri cảm thấy trong đầu mình đã loạn thành một đống hỗn độn, kế hoạch tương lai hai ngày trước toàn bộ sụp đổ, Tống Tri Tri cảm giác mình lại rơi vào loại sợ hãi lúc mới tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro