Thập Niên 80: Nữ Phụ Làm Tinh Thức Tỉnh, Vả Mặt Hằng Ngày
Chương 17
Ngũ Tử Chanh
2024-09-11 21:31:32
"Anh là?" Lâm Bình thấy người ta mặc vest, trông rất đắt tiền, trong lòng khựng lại, lạnh toát: "Cậu Giang Đình Chi?"
Người ta đích thân đến tận nơi để hủy hôn rồi!
"Anh là Giang Đình Chi phải không?"
Quản gia Trần còn chưa kịp nói gì thì đối phương đã nắm chặt tay ông ấy.
"Anh Giang, Vân Chỉ không hiểu chuyện, tôi thay con bé xin lỗi anh, xin lỗi, xin lỗi, mong anh đừng hủy hôn..." Thấp hèn đến mức chỉ thiếu nước quỳ xuống dập đầu lạy thôi.
Vì để ở nhà lầu mà Lâm Bình chẳng cần mặt mũi gì nữa.
Vân Chỉ ngồi trong nhà ăn yến, thấy Lâm Bình cầu xin quản gia Trần thảm hại như vậy, không nhịn được cười thành tiếng.
Lâm Bình trừng mắt nhìn cô, quát: "Còn mặt mũi mà cười à, mau ra đây xin lỗi anh Giang đi!"
Vân Chỉ thong thả ăn thêm một miếng yến sào, nũng nịu từ chối: "Không muốn."
Lâm Bình tức điên, nhưng vì có Giang Đình Chi ở đây nên không thể bùng nổ được: "Anh Giang, con nhóc chết tiệt này còn nhỏ không hiểu chuyện, anh là người lớn không chấp trẻ con, đừng so đo với nó."
Quản gia Trần bị nhận nhầm là Giang Đình Chi, ông ấy lúng túng ho nhẹ một tiếng: "À... Tôi không phải ngài ấy, tôi là quản gia nhà họ Giang, bà có thể gọi tôi là lão Trần."
Lâm Bình càng lúng túng hơn, vội buông tay, giả vờ chỉnh lại quần áo: "Lão Trần à."
"Ngài ấy bảo tôi đến đây..." Quản gia Trần chưa nói hết lời thì đã bị Lâm Bình cắt ngang, kích động: "Đến đây làm gì? Hủy hôn sao? Không được đâu, bà Giang sẽ không đồng ý đâu."
Quản gia Trần cười trừ: "Không phải hủy hôn, mà là ba ngày sau đón tiểu thư Vân Chỉ lên núi."
"Lên núi?" Lâm Bình không tin nổi trợn tròn mắt: "Anh Giang không giận sao? Ba ngày sau là kết hôn sao?"
Quản gia Trần gật đầu.
Lâm Bình lại ngẩn người một lúc, hoàn hồn lại: "Được, được, tôi nhất định sẽ tắm rửa sạch sẽ cho con bé trước."
Nghe giọng điệu như thể đang bán con gái, tắm rửa sạch sẽ rồi đưa lên giường cho người mua.
Đột nhiên quản gia Trần thấy thương cho Vân Chỉ, ông ấy nhìn quanh một vòng.
Căn nhà tranh cũ nát, ngoài cửa ra vào chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, giấy dán cửa sổ ố vàng rách hai lỗ, may mà là đầu mùa hè, trời không lạnh, nếu không gió lạnh thổi vào, không chết cóng mới lạ.
Người ta đích thân đến tận nơi để hủy hôn rồi!
"Anh là Giang Đình Chi phải không?"
Quản gia Trần còn chưa kịp nói gì thì đối phương đã nắm chặt tay ông ấy.
"Anh Giang, Vân Chỉ không hiểu chuyện, tôi thay con bé xin lỗi anh, xin lỗi, xin lỗi, mong anh đừng hủy hôn..." Thấp hèn đến mức chỉ thiếu nước quỳ xuống dập đầu lạy thôi.
Vì để ở nhà lầu mà Lâm Bình chẳng cần mặt mũi gì nữa.
Vân Chỉ ngồi trong nhà ăn yến, thấy Lâm Bình cầu xin quản gia Trần thảm hại như vậy, không nhịn được cười thành tiếng.
Lâm Bình trừng mắt nhìn cô, quát: "Còn mặt mũi mà cười à, mau ra đây xin lỗi anh Giang đi!"
Vân Chỉ thong thả ăn thêm một miếng yến sào, nũng nịu từ chối: "Không muốn."
Lâm Bình tức điên, nhưng vì có Giang Đình Chi ở đây nên không thể bùng nổ được: "Anh Giang, con nhóc chết tiệt này còn nhỏ không hiểu chuyện, anh là người lớn không chấp trẻ con, đừng so đo với nó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quản gia Trần bị nhận nhầm là Giang Đình Chi, ông ấy lúng túng ho nhẹ một tiếng: "À... Tôi không phải ngài ấy, tôi là quản gia nhà họ Giang, bà có thể gọi tôi là lão Trần."
Lâm Bình càng lúng túng hơn, vội buông tay, giả vờ chỉnh lại quần áo: "Lão Trần à."
"Ngài ấy bảo tôi đến đây..." Quản gia Trần chưa nói hết lời thì đã bị Lâm Bình cắt ngang, kích động: "Đến đây làm gì? Hủy hôn sao? Không được đâu, bà Giang sẽ không đồng ý đâu."
Quản gia Trần cười trừ: "Không phải hủy hôn, mà là ba ngày sau đón tiểu thư Vân Chỉ lên núi."
"Lên núi?" Lâm Bình không tin nổi trợn tròn mắt: "Anh Giang không giận sao? Ba ngày sau là kết hôn sao?"
Quản gia Trần gật đầu.
Lâm Bình lại ngẩn người một lúc, hoàn hồn lại: "Được, được, tôi nhất định sẽ tắm rửa sạch sẽ cho con bé trước."
Nghe giọng điệu như thể đang bán con gái, tắm rửa sạch sẽ rồi đưa lên giường cho người mua.
Đột nhiên quản gia Trần thấy thương cho Vân Chỉ, ông ấy nhìn quanh một vòng.
Căn nhà tranh cũ nát, ngoài cửa ra vào chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, giấy dán cửa sổ ố vàng rách hai lỗ, may mà là đầu mùa hè, trời không lạnh, nếu không gió lạnh thổi vào, không chết cóng mới lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro