Thập Niên 80: Nữ Phụ Làm Tinh Thức Tỉnh, Vả Mặt Hằng Ngày
Chương 1
Ngũ Tử Chanh
2024-09-11 21:31:32
"Tôi không muốn gả cho đứa bệnh ốm, không muốn, nếu còn ép tôi, tôi sẽ chết cho các người xem!"
Vân Chỉ treo cổ trên nhà chính, đứng trên một chiếc ghế đẩu thấp, nhón chân, luồn cổ vào vòng dây thừng, làm ra vẻ rất ra dáng nhưng nhà họ Vân đã quen, không ai lên can ngăn, từng người nhíu mày lắc đầu, mệt mỏi vô cùng.
Lâm Bình quay đầu nói gì đó với Vân San, Vân San từ từ ngẩng đầu, hàng mi dài khẽ run nhìn Vân Chỉ, vẻ mặt lo lắng, khuyên nhủ hết lời: "Em gái mau xuống đi, đừng làm chuyện dại dột, có gì từ từ nói."
Vân Chỉ không cảm kích, hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, tiếp tục treo cổ, ngay lúc này, một số hình ảnh hỗn độn như nước vỡ bờ, ập vào đầu cô, thái dương đau nhói từng cơn, khiến cô đau đớn tái mét mặt mày, mồ hôi như mưa.
Vân Chỉ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe Vân San thúc giục Vân Quang Vinh: "Ba, em gái không ổn rồi, mau bế xuống đi."
Vân Quang Vinh ngồi trên bậc cửa hút thuốc lào, vô thức nhìn Lâm Bình xin ý kiến, Lâm Bình cười lạnh một tiếng: "Đừng nhìn tôi, đó không phải con gái tôi."
"Không phải đã nói Tiểu Chỉ và Tiểu San đều như nhau sao." Vân Quang Vinh có lỗi với Vân Chỉ, ngày thường cố gắng bù đắp, vì thế, Lâm Bình ba ngày một trận cãi nhau với ông.
"Lão Vân, anh thật vô lương tâm, Tiểu San ở nhà họ Tần đã chịu bao nhiêu khổ, anh lại không biết sao." Lâm Bình đau lòng cho con gái ruột, chỉ vào mũi Vân Quang Vinh mắng: "Đầu óc anh bị lừa đá rồi à? Vân Chỉ mới là người nhà họ Tần, hôn sự nhà họ Tần và nhà họ Giang đã định, tại sao lại bắt con gái chúng tôi gả đi xung hỉ?"
"Ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa." Vân San giữ chặt Lâm Bình lại, khuyên can: "Hai người không biết đâu, mỗi lần hai người cãi nhau vì chuyện con và em gái bị bế nhầm, con đều rất áy náy, sớm biết thế này, con đã không trở về."
"Con gái đáng thương của mẹ, con thật là quá hiểu chuyện, luôn tự làm khổ mình." Lâm Bình kéo Vân San lau nước mắt.
Vân San nhẹ nhàng ôm vai Lâm Bình, mỉm cười nhìn mọi người: "Con không sao đâu, thật đấy, chỉ cần được ở bên ba mẹ, con không hề tủi thân."
Vân Chỉ treo cổ trên nhà chính, đứng trên một chiếc ghế đẩu thấp, nhón chân, luồn cổ vào vòng dây thừng, làm ra vẻ rất ra dáng nhưng nhà họ Vân đã quen, không ai lên can ngăn, từng người nhíu mày lắc đầu, mệt mỏi vô cùng.
Lâm Bình quay đầu nói gì đó với Vân San, Vân San từ từ ngẩng đầu, hàng mi dài khẽ run nhìn Vân Chỉ, vẻ mặt lo lắng, khuyên nhủ hết lời: "Em gái mau xuống đi, đừng làm chuyện dại dột, có gì từ từ nói."
Vân Chỉ không cảm kích, hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, tiếp tục treo cổ, ngay lúc này, một số hình ảnh hỗn độn như nước vỡ bờ, ập vào đầu cô, thái dương đau nhói từng cơn, khiến cô đau đớn tái mét mặt mày, mồ hôi như mưa.
Vân Chỉ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe Vân San thúc giục Vân Quang Vinh: "Ba, em gái không ổn rồi, mau bế xuống đi."
Vân Quang Vinh ngồi trên bậc cửa hút thuốc lào, vô thức nhìn Lâm Bình xin ý kiến, Lâm Bình cười lạnh một tiếng: "Đừng nhìn tôi, đó không phải con gái tôi."
"Không phải đã nói Tiểu Chỉ và Tiểu San đều như nhau sao." Vân Quang Vinh có lỗi với Vân Chỉ, ngày thường cố gắng bù đắp, vì thế, Lâm Bình ba ngày một trận cãi nhau với ông.
"Lão Vân, anh thật vô lương tâm, Tiểu San ở nhà họ Tần đã chịu bao nhiêu khổ, anh lại không biết sao." Lâm Bình đau lòng cho con gái ruột, chỉ vào mũi Vân Quang Vinh mắng: "Đầu óc anh bị lừa đá rồi à? Vân Chỉ mới là người nhà họ Tần, hôn sự nhà họ Tần và nhà họ Giang đã định, tại sao lại bắt con gái chúng tôi gả đi xung hỉ?"
"Ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa." Vân San giữ chặt Lâm Bình lại, khuyên can: "Hai người không biết đâu, mỗi lần hai người cãi nhau vì chuyện con và em gái bị bế nhầm, con đều rất áy náy, sớm biết thế này, con đã không trở về."
"Con gái đáng thương của mẹ, con thật là quá hiểu chuyện, luôn tự làm khổ mình." Lâm Bình kéo Vân San lau nước mắt.
Vân San nhẹ nhàng ôm vai Lâm Bình, mỉm cười nhìn mọi người: "Con không sao đâu, thật đấy, chỉ cần được ở bên ba mẹ, con không hề tủi thân."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro