Thập Niên 80: Nữ Phụ Làm Tinh Thức Tỉnh, Vả Mặt Hằng Ngày
Chương 36
Ngũ Tử Chanh
2024-09-11 21:31:32
Xem ra cô còn chút lương tâm.
Quản gia Trần gõ cửa bước vào, thấy Giang Đình Chi ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt suy tư, ông ấy lén nhìn "chiến trường", thất vọng: "Tối qua ngài không ngủ trên giường sao?"
Giang Đình Chi không thèm ngước mắt lên, uể oải hỏi: "Cô ấy đâu?"
"Phu nhân vừa dùng xong bữa sáng lại về phòng ngủ bù rồi." Quản gia Trần nghĩ thầm, mặc dù gạo chưa nấu thành cơm nhưng ông chủ vẫn rất quan tâm đến bà chủ, chứng tỏ rất có hy vọng.
"Ngủ bù?" Giang Đình Chi cầm tràng hạt, lướt hai hạt: "Tối qua cô ấy không ngủ ngon sao?"
"Phu nhân nói..." Quản gia Trần định nói rồi lại thôi, sắp xếp lại ngôn từ mới nói: "Tối qua sấm sét lớn quá làm phu nhân khó ngủ."
"Hả?" Giang Đình Chi liếc mắt lạnh lùng.
Quản gia Trần đành nói thật: "Phu nhân nói ngài ngáy, hơi ồn."
Nguyên văn: Đồ đàn ông chết tiệt, đầu heo, ngủ ngáy như sấm, ồn chết đi được!
Giang Đình Chi giật giật khóe miệng, anh ngáy? Cô ấy ngủ mơ rồi, rõ ràng là sấm sét bên ngoài.
"Thưa ngài, những người hầu đều đồn rằng ngài và phu nhân..." Quản gia Trần ngượng ngùng, không nói hết câu, nhướng mày, dùng ánh mắt ám chỉ, ngoài chuyện mờ ám còn có chút bỉ ổi, không nỡ nhìn thẳng: "Ngài có cần tôi ra mặt đính chính không?"
"Làm sao họ biết chuyện hôm qua?" Nhà họ Giang có yêu cầu với người hầu rất cao, đặc biệt là họ càng không dám bàn tán chuyện của anh lung tung.
"Vì phu nhân cô ấy..."
Sáng sớm, Vân Chỉ đi ra khỏi phòng ngủ của Giang Đình Chi, trước tiên về phòng mình trang điểm cẩn thận rồi mới xuất hiện.
Cô đi đôi dép lê của Giang Đình Chi, không vừa chân nhưng khi cô đi vào lại có khí thế mạnh mẽ hơn cả giày cao gót mười hai phân.
Cô bước từng bước xuống cầu thang gỗ xoắn ốc, mắt nhìn xuống, quan sát mọi người.
Những người hầu đang quét dọn đại sảnh ngẩng đầu lên, đồng thanh chào hỏi.
Cô vẫn mặc sườn xám màu đỏ, tôn lên dáng người uyển chuyển, điểm khác biệt duy nhất là cúc áo cổ mở ra, để lộ một đoạn cổ thiên nga, vì da quá trắng nên vết đỏ trên cổ càng nổi bật.
Những người hầu trợn tròn mắt: Đây là vết hôn sao? Ông chủ chơi kích thích thế!
Quản gia Trần gõ cửa bước vào, thấy Giang Đình Chi ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt suy tư, ông ấy lén nhìn "chiến trường", thất vọng: "Tối qua ngài không ngủ trên giường sao?"
Giang Đình Chi không thèm ngước mắt lên, uể oải hỏi: "Cô ấy đâu?"
"Phu nhân vừa dùng xong bữa sáng lại về phòng ngủ bù rồi." Quản gia Trần nghĩ thầm, mặc dù gạo chưa nấu thành cơm nhưng ông chủ vẫn rất quan tâm đến bà chủ, chứng tỏ rất có hy vọng.
"Ngủ bù?" Giang Đình Chi cầm tràng hạt, lướt hai hạt: "Tối qua cô ấy không ngủ ngon sao?"
"Phu nhân nói..." Quản gia Trần định nói rồi lại thôi, sắp xếp lại ngôn từ mới nói: "Tối qua sấm sét lớn quá làm phu nhân khó ngủ."
"Hả?" Giang Đình Chi liếc mắt lạnh lùng.
Quản gia Trần đành nói thật: "Phu nhân nói ngài ngáy, hơi ồn."
Nguyên văn: Đồ đàn ông chết tiệt, đầu heo, ngủ ngáy như sấm, ồn chết đi được!
Giang Đình Chi giật giật khóe miệng, anh ngáy? Cô ấy ngủ mơ rồi, rõ ràng là sấm sét bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thưa ngài, những người hầu đều đồn rằng ngài và phu nhân..." Quản gia Trần ngượng ngùng, không nói hết câu, nhướng mày, dùng ánh mắt ám chỉ, ngoài chuyện mờ ám còn có chút bỉ ổi, không nỡ nhìn thẳng: "Ngài có cần tôi ra mặt đính chính không?"
"Làm sao họ biết chuyện hôm qua?" Nhà họ Giang có yêu cầu với người hầu rất cao, đặc biệt là họ càng không dám bàn tán chuyện của anh lung tung.
"Vì phu nhân cô ấy..."
Sáng sớm, Vân Chỉ đi ra khỏi phòng ngủ của Giang Đình Chi, trước tiên về phòng mình trang điểm cẩn thận rồi mới xuất hiện.
Cô đi đôi dép lê của Giang Đình Chi, không vừa chân nhưng khi cô đi vào lại có khí thế mạnh mẽ hơn cả giày cao gót mười hai phân.
Cô bước từng bước xuống cầu thang gỗ xoắn ốc, mắt nhìn xuống, quan sát mọi người.
Những người hầu đang quét dọn đại sảnh ngẩng đầu lên, đồng thanh chào hỏi.
Cô vẫn mặc sườn xám màu đỏ, tôn lên dáng người uyển chuyển, điểm khác biệt duy nhất là cúc áo cổ mở ra, để lộ một đoạn cổ thiên nga, vì da quá trắng nên vết đỏ trên cổ càng nổi bật.
Những người hầu trợn tròn mắt: Đây là vết hôn sao? Ông chủ chơi kích thích thế!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro