Thập Niên 80: Nữ Phụ Làm Tinh Thức Tỉnh, Vả Mặt Hằng Ngày
Chương 41
Ngũ Tử Chanh
2024-09-11 21:31:32
Mát-xa xong, thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng, quả thực là thiên đường trần gian.
Vân Chỉ nằm trên ghế nghỉ ngơi, quản gia Trần mang trà chiều đến: "Phu nhân, những bản thiết kế trong nhà xử lý thế nào?"
"Vì cô Đường đã nhận việc rồi thì vứt hết đi." Hôm qua Vân Chỉ rảnh rỗi vẽ nguệch ngoạc mấy bộ quần áo, vốn định nếu Đường Lân không chịu cúi đầu, cô sẽ lấy thiết kế của mình để may quần áo.
Quản gia Trần tỏ vẻ tiếc nuối: "Cứ thế mà đi vứt sao?"
Vân Chỉ mở mắt, trông như chưa tỉnh ngủ: "Chú Trần cũng có thể ngồi vứt hoặc nằm vứt."
"..." Quản gia Trần tò mò, lại hỏi: "Trước đây phu nhân đã học thiết kế sao?"
Với xuất thân như cô, sao có thể học thiết kế được?
Vân Chỉ tự giễu lắc đầu: "Chú Trần, làm người nên chừa đường lui, sau này còn gặp lại nhau."
Quản gia Trần không hiểu.
"Tôi đẹp như vậy, chỉ cần dựa vào nhan sắc là đủ rồi, cần gì phải dựa vào tài năng?" Vân Chỉ buồn ngủ: "Để lại cho cô Đường một con đường sống đi."
Nói đến đây, Vân Chỉ còn phải cảm ơn Đường Lân, nếu không phải kiếp trước cô ta hung hăng ép người, cô cũng sẽ không tìm thầy học thiết kế thời trang.
Không ngờ, cô còn có chút năng khiếu, để chứng minh cho mọi người thấy, cô đã tham gia cuộc thi thiết kế thời trang uy tín nhất Trung Quốc, thuận lợi lọt vào vòng chung kết, nhưng vì bị Vân San phá đám, cô đã bị phạt cấm thi ba năm vì tội đạo nhái tác phẩm của người khác.
Cuối cùng lại thành toàn cho Đường Lân tham gia thi đấu, một bước thành danh.
Rõ ràng là Vân San đã đổi bản thiết kế của cô, nhưng Đường Lân có Vân San làm chứng, Vân Chỉ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Ngày hôm sau, mắt Đường Lân thâm quầng đi tìm Vân Chỉ, bị Tăng Tú Nhi phụ trách sinh hoạt hằng ngày của cô chặn lại: "Phu nhân vẫn đang ngủ."
Đường Lân nắm chặt bản thiết kế trong tay, tức giận không nói nên lời: "Biết mình không dậy nổi còn bắt tôi nộp bản thảo lúc sáu giờ?"
"Phu nhân nói cô nộp bản thảo là chuyện của cô, phu nhân ngủ là chuyện của phu nhân, không liên quan đến nhau." Tăng Tú Nhi nhớ kỹ lời dặn của Vân Chỉ, cười giả tạo.
Vân Chỉ nằm trên ghế nghỉ ngơi, quản gia Trần mang trà chiều đến: "Phu nhân, những bản thiết kế trong nhà xử lý thế nào?"
"Vì cô Đường đã nhận việc rồi thì vứt hết đi." Hôm qua Vân Chỉ rảnh rỗi vẽ nguệch ngoạc mấy bộ quần áo, vốn định nếu Đường Lân không chịu cúi đầu, cô sẽ lấy thiết kế của mình để may quần áo.
Quản gia Trần tỏ vẻ tiếc nuối: "Cứ thế mà đi vứt sao?"
Vân Chỉ mở mắt, trông như chưa tỉnh ngủ: "Chú Trần cũng có thể ngồi vứt hoặc nằm vứt."
"..." Quản gia Trần tò mò, lại hỏi: "Trước đây phu nhân đã học thiết kế sao?"
Với xuất thân như cô, sao có thể học thiết kế được?
Vân Chỉ tự giễu lắc đầu: "Chú Trần, làm người nên chừa đường lui, sau này còn gặp lại nhau."
Quản gia Trần không hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi đẹp như vậy, chỉ cần dựa vào nhan sắc là đủ rồi, cần gì phải dựa vào tài năng?" Vân Chỉ buồn ngủ: "Để lại cho cô Đường một con đường sống đi."
Nói đến đây, Vân Chỉ còn phải cảm ơn Đường Lân, nếu không phải kiếp trước cô ta hung hăng ép người, cô cũng sẽ không tìm thầy học thiết kế thời trang.
Không ngờ, cô còn có chút năng khiếu, để chứng minh cho mọi người thấy, cô đã tham gia cuộc thi thiết kế thời trang uy tín nhất Trung Quốc, thuận lợi lọt vào vòng chung kết, nhưng vì bị Vân San phá đám, cô đã bị phạt cấm thi ba năm vì tội đạo nhái tác phẩm của người khác.
Cuối cùng lại thành toàn cho Đường Lân tham gia thi đấu, một bước thành danh.
Rõ ràng là Vân San đã đổi bản thiết kế của cô, nhưng Đường Lân có Vân San làm chứng, Vân Chỉ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Ngày hôm sau, mắt Đường Lân thâm quầng đi tìm Vân Chỉ, bị Tăng Tú Nhi phụ trách sinh hoạt hằng ngày của cô chặn lại: "Phu nhân vẫn đang ngủ."
Đường Lân nắm chặt bản thiết kế trong tay, tức giận không nói nên lời: "Biết mình không dậy nổi còn bắt tôi nộp bản thảo lúc sáu giờ?"
"Phu nhân nói cô nộp bản thảo là chuyện của cô, phu nhân ngủ là chuyện của phu nhân, không liên quan đến nhau." Tăng Tú Nhi nhớ kỹ lời dặn của Vân Chỉ, cười giả tạo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro