Thập Niên 80: Nữ Phụ Làm Tinh Thức Tỉnh, Vả Mặt Hằng Ngày
Chương 47
Ngũ Tử Chanh
2024-09-11 21:31:32
Lời còn chưa dứt, một giọng nam trầm khàn đã truyền qua đám đông.
"Quản gia Trần, chuẩn bị dao đi."
Mọi người nghe thấy tiếng đều không hẹn mà cùng quay lại.
Giang Đình Chi đứng thẳng tắp dưới chiếc ô đen, mặc áo đen, đeo tràng hạt mã não, đi đôi giày vải đế đen, nhìn như một cao nhân ẩn dật.
Quản gia Trần từ từ nhấc vành ô lên, để lộ khuôn mặt lạnh lùng cao quý của Giang Đình Chi.
Tất cả mọi người có mặt, bất kể nam hay nữ đều lóe lên tia sáng rõ ràng trong mắt.
Ngay cả Vân San sống lại cũng phải kinh ngạc, kiếp trước, lần đầu tiên cô ta gặp Giang Đình Chi là một năm sau khi Vân Chỉ gả vào nhà họ Giang, lúc đó Giang Đình Chi đã bị hành hạ đến không ra hình người, nằm liệt giường ở nhà, ra ngoài phải dùng xe lăn, sống dở chết dở, nào có tinh thần tự mình xuống núi đi dạo như bây giờ.
Dân làng không tự chủ được mà nhường ra một lối đi.
"Chuyện gì vậy? Không phải Giang tiên sinh vẫn khỏe lắm sao? Ai nói anh ấy sắp chết?" Quả phụ Vương thắc mắc hỏi bà Hoàng bên cạnh.
Giang Đình Chi bước vào trong, một tay vuốt tràng hạt, một tay che miệng ho, hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp, tóc mái hơi rung, hai má ửng hồng nhàn nhạt.
Quả nhiên vẫn bị bệnh.
Nhưng đẹp thì thật là đẹp, không giống như lời đồn bên ngoài.
Đúng là một mỹ nhân yếu đuối, Vân Chỉ đứng dậy ra đón: "Sao giờ anh mới đến?"
Anh là đồ chết tiệt, ra ngoài sửa soạn đẹp trai làm gì? Nói đi, còn muốn quyến rũ cô gái nhà nào nữa? Không biết mình đã có vợ rồi à?
Lâm Bình sờ cổ mình: Ủa? Con tiện nhân vừa rồi không nói khoác sao, Giang tiên sinh thực sự đi về nhà mẹ đẻ cùng nó?
Vân Chỉ định khoác tay Giang Đình Chi nhưng anh khéo léo tránh đi, cô cũng không tức giận, nũng nịu kéo tay áo anh: "Anh, họ bắt nạt em, anh phải làm chủ cho em."
Vân San thấy rõ chi tiết này, trong lòng cười lạnh, quả nhiên là Vân Chỉ giả vờ mạnh mẽ, Giang Đình Chi căn bản rất ghét cô ta.
Sân nhà họ Vân nuôi mấy con gà mái già, phân gà đầy đất không ai dọn, mùi phân gà bay trong không khí, Giang Đình Chi không quen, nhíu mày, quay đầu nhìn quản gia Trần phía sau.
"Quản gia Trần, chuẩn bị dao đi."
Mọi người nghe thấy tiếng đều không hẹn mà cùng quay lại.
Giang Đình Chi đứng thẳng tắp dưới chiếc ô đen, mặc áo đen, đeo tràng hạt mã não, đi đôi giày vải đế đen, nhìn như một cao nhân ẩn dật.
Quản gia Trần từ từ nhấc vành ô lên, để lộ khuôn mặt lạnh lùng cao quý của Giang Đình Chi.
Tất cả mọi người có mặt, bất kể nam hay nữ đều lóe lên tia sáng rõ ràng trong mắt.
Ngay cả Vân San sống lại cũng phải kinh ngạc, kiếp trước, lần đầu tiên cô ta gặp Giang Đình Chi là một năm sau khi Vân Chỉ gả vào nhà họ Giang, lúc đó Giang Đình Chi đã bị hành hạ đến không ra hình người, nằm liệt giường ở nhà, ra ngoài phải dùng xe lăn, sống dở chết dở, nào có tinh thần tự mình xuống núi đi dạo như bây giờ.
Dân làng không tự chủ được mà nhường ra một lối đi.
"Chuyện gì vậy? Không phải Giang tiên sinh vẫn khỏe lắm sao? Ai nói anh ấy sắp chết?" Quả phụ Vương thắc mắc hỏi bà Hoàng bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Đình Chi bước vào trong, một tay vuốt tràng hạt, một tay che miệng ho, hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp, tóc mái hơi rung, hai má ửng hồng nhàn nhạt.
Quả nhiên vẫn bị bệnh.
Nhưng đẹp thì thật là đẹp, không giống như lời đồn bên ngoài.
Đúng là một mỹ nhân yếu đuối, Vân Chỉ đứng dậy ra đón: "Sao giờ anh mới đến?"
Anh là đồ chết tiệt, ra ngoài sửa soạn đẹp trai làm gì? Nói đi, còn muốn quyến rũ cô gái nhà nào nữa? Không biết mình đã có vợ rồi à?
Lâm Bình sờ cổ mình: Ủa? Con tiện nhân vừa rồi không nói khoác sao, Giang tiên sinh thực sự đi về nhà mẹ đẻ cùng nó?
Vân Chỉ định khoác tay Giang Đình Chi nhưng anh khéo léo tránh đi, cô cũng không tức giận, nũng nịu kéo tay áo anh: "Anh, họ bắt nạt em, anh phải làm chủ cho em."
Vân San thấy rõ chi tiết này, trong lòng cười lạnh, quả nhiên là Vân Chỉ giả vờ mạnh mẽ, Giang Đình Chi căn bản rất ghét cô ta.
Sân nhà họ Vân nuôi mấy con gà mái già, phân gà đầy đất không ai dọn, mùi phân gà bay trong không khí, Giang Đình Chi không quen, nhíu mày, quay đầu nhìn quản gia Trần phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro