Thập Niên 80: Nữ Phụ Làm Tinh Thức Tỉnh, Vả Mặt Hằng Ngày
Chương 49
Ngũ Tử Chanh
2024-09-11 21:31:32
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Vân San vẫn còn choáng váng.
Kiếp trước không có chuyện này.
Lâm Bình thấy con gái ngẩn người, nhẫn tâm véo con một cái.
Vân San đau đớn, hoàn hồn lại, hai mắt đỏ hoe nhìn Giang Đình Chi: "Giang tiên sinh, không biết thì không có tội, ba mẹ tôi thực sự không biết đổi con là phạm pháp, xin anh nghĩ đến công lao nuôi dưỡng em gái của họ, dù không có công lao cũng có khổ lao, tha cho họ lần này đi."
Giang Đình Chi không động đậy.
Vân San tiếp tục thuyết phục: "Ba mẹ Tần đã vào tù rồi, nếu ba mẹ tôi cũng..."
Nói rồi, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, khiến người ta thương cảm: "Để lại một mình tôi thì phải làm sao đây?"
Quả nhiên là nữ chính, khả năng kích động rất mạnh, không ít dân làng có mặt đã cảm thán Vân San, đúng là một đứa trẻ đáng thương, đi đến đâu cũng là số phận mồ côi.
Cuối cùng Giang Đình Chi cũng có phản ứng, trước tiên là ho nhẹ hai tiếng, hốc mắt cũng đỏ theo, sau đó mới quay đầu nhìn Vân San.
Vân San tràn đầy hy vọng.
"Cô." Giang Đình Chi nhàn nhạt mở miệng: "Không phải là vợ tôi, liên quan gì đến tôi?"
Vân San: "???"
Tuyệt, quá tuyệt.
Vân Chỉ rất hài lòng, thiếu chút nữa là ném khóa trường thọ cho Giang Đình Chi để thưởng cho anh
Thấy con gái nói cũng vô dụng, Lâm Bình quay sang cầu xin Vân Chỉ: "Chỉ Chỉ, chị con nói đúng, ba mẹ nuôi con rất vất vả, con hãy tha cho mẹ và ba con đi? Chỉ cần con gật đầu, sau này ba mẹ cũng không cần con hầu hạ gì hết."
Còn muốn cô hầu hạ?
Vân Chỉ cười khẽ hai tiếng: "Các người nuôi tôi, tôi nhớ rõ, chắc chắn phải hầu hạ."
Đôi mắt nai trong sáng vô hại chỉ hơi nheo lại, nhưng lại lạnh đến đáng sợ.
"Vào tù rồi, mỗi tháng tôi sẽ đến thăm hai người."
Lâm Bình loạng choạng, ngã phịch xuống đất, đè lên một đống phân gà, mở miệng gào khóc thảm thiết: "Trời ơi, tôi đã tạo nghiệt gì, nuôi phải một con sói mắt trắng vô tâm như vậy..."
Vân Chỉ lườm một cái thật đẹp, ra lệnh cho Tăng Tú Nhi: "Che ô, về nhà."
Đi ngang qua Vân San, cô ghé vào tai cô ta, cười: "Như vậy mới công bằng."
Vân San kéo cô lại: "Cô nói gì?"
Kiếp trước không có chuyện này.
Lâm Bình thấy con gái ngẩn người, nhẫn tâm véo con một cái.
Vân San đau đớn, hoàn hồn lại, hai mắt đỏ hoe nhìn Giang Đình Chi: "Giang tiên sinh, không biết thì không có tội, ba mẹ tôi thực sự không biết đổi con là phạm pháp, xin anh nghĩ đến công lao nuôi dưỡng em gái của họ, dù không có công lao cũng có khổ lao, tha cho họ lần này đi."
Giang Đình Chi không động đậy.
Vân San tiếp tục thuyết phục: "Ba mẹ Tần đã vào tù rồi, nếu ba mẹ tôi cũng..."
Nói rồi, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, khiến người ta thương cảm: "Để lại một mình tôi thì phải làm sao đây?"
Quả nhiên là nữ chính, khả năng kích động rất mạnh, không ít dân làng có mặt đã cảm thán Vân San, đúng là một đứa trẻ đáng thương, đi đến đâu cũng là số phận mồ côi.
Cuối cùng Giang Đình Chi cũng có phản ứng, trước tiên là ho nhẹ hai tiếng, hốc mắt cũng đỏ theo, sau đó mới quay đầu nhìn Vân San.
Vân San tràn đầy hy vọng.
"Cô." Giang Đình Chi nhàn nhạt mở miệng: "Không phải là vợ tôi, liên quan gì đến tôi?"
Vân San: "???"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuyệt, quá tuyệt.
Vân Chỉ rất hài lòng, thiếu chút nữa là ném khóa trường thọ cho Giang Đình Chi để thưởng cho anh
Thấy con gái nói cũng vô dụng, Lâm Bình quay sang cầu xin Vân Chỉ: "Chỉ Chỉ, chị con nói đúng, ba mẹ nuôi con rất vất vả, con hãy tha cho mẹ và ba con đi? Chỉ cần con gật đầu, sau này ba mẹ cũng không cần con hầu hạ gì hết."
Còn muốn cô hầu hạ?
Vân Chỉ cười khẽ hai tiếng: "Các người nuôi tôi, tôi nhớ rõ, chắc chắn phải hầu hạ."
Đôi mắt nai trong sáng vô hại chỉ hơi nheo lại, nhưng lại lạnh đến đáng sợ.
"Vào tù rồi, mỗi tháng tôi sẽ đến thăm hai người."
Lâm Bình loạng choạng, ngã phịch xuống đất, đè lên một đống phân gà, mở miệng gào khóc thảm thiết: "Trời ơi, tôi đã tạo nghiệt gì, nuôi phải một con sói mắt trắng vô tâm như vậy..."
Vân Chỉ lườm một cái thật đẹp, ra lệnh cho Tăng Tú Nhi: "Che ô, về nhà."
Đi ngang qua Vân San, cô ghé vào tai cô ta, cười: "Như vậy mới công bằng."
Vân San kéo cô lại: "Cô nói gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro