Công Lao Của Cố...
Thời Hòe Tự
2024-08-16 06:08:18
Trong phòng.
Cố Nam Sóc lau nước mắt cho Cố Nam Thư: “Chị Hai, chị định ly hôn với anh rể sao?”
Cố Nam Thư sửng sốt. Không cần mở miệng, từ biểu cảm đã có thể nhìn ra được, chị ấy chưa bao giờ suy xét vấn đề này. Tình cảm giữa chị ấy với Thôi Hoành Chí không tồi, bây giờ lại sắp có con. Chắc chắn không có khả năng sẽ ly hôn.
Cố Nam Sóc biết rõ điểm này, nói: “Vậy lời vừa rồi không phải ngốc sao. Chị không định ly hôn, dù về nhà mẹ đẻ ở, cũng chỉ nhất thời, đâu thể ở lại cả đời. Anh rể có thể theo chị về nhà chúng ta ở sao? Anh ta có thể từ bỏ nhà họ Thôi sao? Nếu Thôi Viện phải ngồi tù vì em, cha mẹ chồng sẽ nghĩ chị thế nào? Cho dù chị không thèm để ý tới cái nhìn của cha mẹ chồng, vậy còn anh rể thì sao?”
“Có một câu anh rể nói rất đúng, dù sao Thôi Viện cũng là chị gái anh ta. Trong lòng anh ta sẽ không khó chịu sao? Khó chịu tích cóp từng ngày từng tháng, sẽ càng ngày càng lớn, hôm nay không phát tác ra ngoài, ngày mai không phát tác, ngày kia thì sao? Anh chị còn có thể ân ái như trước đây không?”
Cố Nam Thư nhíu mày: “Vậy cũng không thể vì chị, khiến em phải chịu ấm ức!”
Cố Nam Sóc lắc đầu: “Em không ấm ức.”
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thôi Hoành Chí đứng ngoài cửa, khoảng cách xa như vậy, chỉ cần không nói chuyện lớn tiếng, chắc hẳn đối phương sẽ không nghe được.
“Chị, việc này không nghiêm trọng, căn bản Thôi Viện sẽ không phải ngồi tù.”
Cố Nam Thư hơi kinh ngạc: “Không phải ngồi tù?”
“Ừ! Thủ đoạn kiểu này tuy rằng nham hiểm, nhưng thuộc về tranh cãi dân sự, còn chưa gây ra tổn thất lớn, chỉ giam giữ vài ngày dạy dỗ là xong. Cùng lắm là bồi thường chút tiền. Nếu người đứng sau là người nhà khác, khả năng hình phạt sẽ không giống Thôi Viện. Nhưng công an đã biết quan hệ giữa chúng ta, cảm thấy chỉ là mâu thuẫn nội bộ, kiến nghị tự thương lượng giải quyết.”
Ở đời sau, việc kiểu này cũng thường được xử lý như vậy. Chỉ cần người phạm tội và người bị hại có quan hệ thân thích, cảnh sát sẽ khuyên giải quyết nội bộ.
“Không phải em cố ý lừa chị chứ?” Cố Nam Thư nghi ngờ: “Nếu không phải ngồi tù, sao nhà họ Thôi với nhà họ Lý phải sốt ruột như vậy làm gì?”
Cố Nam Sóc cười rộ lên: “Bởi vì em! Hôm qua em tới đồn công an hỗ trợ điều tra, đã cố ý nhờ công an tỏ thái độ cứng rắn chút, em nói với bọn họ, em mở cửa hàng làm ăn buôn bán không dễ dàng, nếu cứ nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này như vậy, về sau khó tránh khỏi sẽ có người khác noi theo. Cho nên phải dạy cho Thôi Viện một bài học, nhốt chị ta vài ngày để hù dọa chị ta. Đội trưởng phụ trách vụ án này là bộ đội chuyển nghề, biết anh trai nhà mình cũng là quân nhân, còn hy sinh vì nước, đã nể mặt anh Cả, đồng ý giúp đỡ.”
Cố Nam Thư có chút thổn thức: “Như vậy à!”
“Sớm muộn gì cũng phải thả, vì sao không để nhà họ Thôi cảm thấy là do em hạ thủ lưu tình, mở cho bọn họ một mắt lưới?”
Cố Nam Thư giật mình, đã hiểu được ý đồ của em trai: “Cho nên em đuổi người nhà họ Lý với người nhà họ Thôi đi, cố ý chờ chị tới cửa, chính vì muốn tất cả mọi người đều cho rằng, đây là công lao của chị?”
Cố Nam Sóc mỉm cười không đáp.
Cố Nam Thư cảm khái: “Chị là chị gái, chị nên chiếu cố em mới đúng. Kết quả, ngược lại còn phải để em suy nghĩ mọi chuyện vì chị.”
“Đều là chị em, cần gì tính toán rõ ràng như vậy!”
Cố Nam Thư vẫn cảm thấy buồn bực: “Nhưng như vậy, cũng quá hời cho Thôi Viện rồi.”
“Ai nói không ngồi tù, là chị ta không bị trừng phạt?” Cố Nam Sóc chớp chớp mắt: “Chị Hai, chị cứ chờ xem.”
Ngoài cửa.
Thôi Hoành Chí đợi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Nam Sóc đỡ Cố Nam Thư ra ngoài.
“Anh rể, ý của hai người em hiểu rồi, ngày mai em sẽ tới đồn công an rút lại đơn kiện, sẽ không truy cứu việc này nữa. Có điều…”
Hắn nhìn chằm chằm vào Cố Nam Thư, nói: “Vì sao em làm như vậy, em nghĩ anh cũng hiểu rõ. Em chỉ hy vọng sau này anh có thể đối xử với chị gái em tốt hơn, còn cả cha mẹ anh nữa!”
“Anh hiểu! Anh đều hiểu! Nam Sóc, cảm ơn em! Em yên tâm, anh sẽ luôn đối xử tốt với chị gái em. Cha mẹ anh cũng nhớ rõ ân tình này của em và Nam Thư.” Thôi Hoành Chí vui mừng khôn xiết, vốn dĩ đang lo Cố Nam Thư quá bướng bỉnh, sẽ không mở miệng cầu xin, không ngờ bên ngoài cô ấy tỏ ra tức giận, sau đó vẫn hoàn thành nhiệm vụ.
Anh ta nắm lấy tay Cố Nam Thư, càng cảm thấy áy náy hơn: “Nam Thư, cảm ơn em! Sau này, chuyện gì anh cũng sẽ nghe theo em!”
Cố Nam Thư hờn dỗi, trừng mắt lườm anh ta một cái: “Nói vậy có phải em không thuyết phục được em trai mình, sau này anh sẽ không nghe lời em có phải không?”
“Sao có thể! Nghe ngươi! Tất cả đều nghe em! Chuyện gì cũng nghe em!”
Nhìn hai người ve vãn đánh yêu đi xa dần, khóe miệng Cố Nam Sóc cong lên, ánh mắt đảo qua tiệm may nhà họ Lý.
Mặc dù không phải ngồi tù, nhưng đã bị tạm giam vài ngày, thanh danh coi như mất hết, có một cô con dâu như vậy, nhà họ Lý sẽ nghĩ thế nào?
Tác giả có lời muốn nói: Sắp viết tới chuyện của anh rể và chị gái nam chính rồi. Mọi người đoán xem, chuyện giữa hai người đó sẽ thế nào?
Cố Nam Sóc lau nước mắt cho Cố Nam Thư: “Chị Hai, chị định ly hôn với anh rể sao?”
Cố Nam Thư sửng sốt. Không cần mở miệng, từ biểu cảm đã có thể nhìn ra được, chị ấy chưa bao giờ suy xét vấn đề này. Tình cảm giữa chị ấy với Thôi Hoành Chí không tồi, bây giờ lại sắp có con. Chắc chắn không có khả năng sẽ ly hôn.
Cố Nam Sóc biết rõ điểm này, nói: “Vậy lời vừa rồi không phải ngốc sao. Chị không định ly hôn, dù về nhà mẹ đẻ ở, cũng chỉ nhất thời, đâu thể ở lại cả đời. Anh rể có thể theo chị về nhà chúng ta ở sao? Anh ta có thể từ bỏ nhà họ Thôi sao? Nếu Thôi Viện phải ngồi tù vì em, cha mẹ chồng sẽ nghĩ chị thế nào? Cho dù chị không thèm để ý tới cái nhìn của cha mẹ chồng, vậy còn anh rể thì sao?”
“Có một câu anh rể nói rất đúng, dù sao Thôi Viện cũng là chị gái anh ta. Trong lòng anh ta sẽ không khó chịu sao? Khó chịu tích cóp từng ngày từng tháng, sẽ càng ngày càng lớn, hôm nay không phát tác ra ngoài, ngày mai không phát tác, ngày kia thì sao? Anh chị còn có thể ân ái như trước đây không?”
Cố Nam Thư nhíu mày: “Vậy cũng không thể vì chị, khiến em phải chịu ấm ức!”
Cố Nam Sóc lắc đầu: “Em không ấm ức.”
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thôi Hoành Chí đứng ngoài cửa, khoảng cách xa như vậy, chỉ cần không nói chuyện lớn tiếng, chắc hẳn đối phương sẽ không nghe được.
“Chị, việc này không nghiêm trọng, căn bản Thôi Viện sẽ không phải ngồi tù.”
Cố Nam Thư hơi kinh ngạc: “Không phải ngồi tù?”
“Ừ! Thủ đoạn kiểu này tuy rằng nham hiểm, nhưng thuộc về tranh cãi dân sự, còn chưa gây ra tổn thất lớn, chỉ giam giữ vài ngày dạy dỗ là xong. Cùng lắm là bồi thường chút tiền. Nếu người đứng sau là người nhà khác, khả năng hình phạt sẽ không giống Thôi Viện. Nhưng công an đã biết quan hệ giữa chúng ta, cảm thấy chỉ là mâu thuẫn nội bộ, kiến nghị tự thương lượng giải quyết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở đời sau, việc kiểu này cũng thường được xử lý như vậy. Chỉ cần người phạm tội và người bị hại có quan hệ thân thích, cảnh sát sẽ khuyên giải quyết nội bộ.
“Không phải em cố ý lừa chị chứ?” Cố Nam Thư nghi ngờ: “Nếu không phải ngồi tù, sao nhà họ Thôi với nhà họ Lý phải sốt ruột như vậy làm gì?”
Cố Nam Sóc cười rộ lên: “Bởi vì em! Hôm qua em tới đồn công an hỗ trợ điều tra, đã cố ý nhờ công an tỏ thái độ cứng rắn chút, em nói với bọn họ, em mở cửa hàng làm ăn buôn bán không dễ dàng, nếu cứ nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này như vậy, về sau khó tránh khỏi sẽ có người khác noi theo. Cho nên phải dạy cho Thôi Viện một bài học, nhốt chị ta vài ngày để hù dọa chị ta. Đội trưởng phụ trách vụ án này là bộ đội chuyển nghề, biết anh trai nhà mình cũng là quân nhân, còn hy sinh vì nước, đã nể mặt anh Cả, đồng ý giúp đỡ.”
Cố Nam Thư có chút thổn thức: “Như vậy à!”
“Sớm muộn gì cũng phải thả, vì sao không để nhà họ Thôi cảm thấy là do em hạ thủ lưu tình, mở cho bọn họ một mắt lưới?”
Cố Nam Thư giật mình, đã hiểu được ý đồ của em trai: “Cho nên em đuổi người nhà họ Lý với người nhà họ Thôi đi, cố ý chờ chị tới cửa, chính vì muốn tất cả mọi người đều cho rằng, đây là công lao của chị?”
Cố Nam Sóc mỉm cười không đáp.
Cố Nam Thư cảm khái: “Chị là chị gái, chị nên chiếu cố em mới đúng. Kết quả, ngược lại còn phải để em suy nghĩ mọi chuyện vì chị.”
“Đều là chị em, cần gì tính toán rõ ràng như vậy!”
Cố Nam Thư vẫn cảm thấy buồn bực: “Nhưng như vậy, cũng quá hời cho Thôi Viện rồi.”
“Ai nói không ngồi tù, là chị ta không bị trừng phạt?” Cố Nam Sóc chớp chớp mắt: “Chị Hai, chị cứ chờ xem.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài cửa.
Thôi Hoành Chí đợi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Nam Sóc đỡ Cố Nam Thư ra ngoài.
“Anh rể, ý của hai người em hiểu rồi, ngày mai em sẽ tới đồn công an rút lại đơn kiện, sẽ không truy cứu việc này nữa. Có điều…”
Hắn nhìn chằm chằm vào Cố Nam Thư, nói: “Vì sao em làm như vậy, em nghĩ anh cũng hiểu rõ. Em chỉ hy vọng sau này anh có thể đối xử với chị gái em tốt hơn, còn cả cha mẹ anh nữa!”
“Anh hiểu! Anh đều hiểu! Nam Sóc, cảm ơn em! Em yên tâm, anh sẽ luôn đối xử tốt với chị gái em. Cha mẹ anh cũng nhớ rõ ân tình này của em và Nam Thư.” Thôi Hoành Chí vui mừng khôn xiết, vốn dĩ đang lo Cố Nam Thư quá bướng bỉnh, sẽ không mở miệng cầu xin, không ngờ bên ngoài cô ấy tỏ ra tức giận, sau đó vẫn hoàn thành nhiệm vụ.
Anh ta nắm lấy tay Cố Nam Thư, càng cảm thấy áy náy hơn: “Nam Thư, cảm ơn em! Sau này, chuyện gì anh cũng sẽ nghe theo em!”
Cố Nam Thư hờn dỗi, trừng mắt lườm anh ta một cái: “Nói vậy có phải em không thuyết phục được em trai mình, sau này anh sẽ không nghe lời em có phải không?”
“Sao có thể! Nghe ngươi! Tất cả đều nghe em! Chuyện gì cũng nghe em!”
Nhìn hai người ve vãn đánh yêu đi xa dần, khóe miệng Cố Nam Sóc cong lên, ánh mắt đảo qua tiệm may nhà họ Lý.
Mặc dù không phải ngồi tù, nhưng đã bị tạm giam vài ngày, thanh danh coi như mất hết, có một cô con dâu như vậy, nhà họ Lý sẽ nghĩ thế nào?
Tác giả có lời muốn nói: Sắp viết tới chuyện của anh rể và chị gái nam chính rồi. Mọi người đoán xem, chuyện giữa hai người đó sẽ thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro