Thôi Viện Bị Bắ...
Thời Hòe Tự
2024-08-16 06:08:18
Tống Giai cũng kinh ngạc: “Sắp tết rồi, chị muốn mua cho mình thêm bộ quần áo mới, nên qua đây đi dạo. Thấy cửa hàng này hút mắt nhất con phố, nên vào xem thử, không ngờ lại là cửa hàng nhà em.”
Ánh mắt cô đảo qua mấy món đồ chơi nhỏ trên quầy, không nhịn được liếc mắt nhìn Cố Nam Sóc một cái. Hai người nhìn nhau một giây, lại rời mắt đi, ăn ý không hỏi ra lời trong lòng.
“Chị Tống Giai muốn mua quần áo kiểu nào?”
“Ừm, giá rẻ chút đi. Chị phải tích cóp thêm chút tiền, chuẩn bị sang năm thi đại học, không thể tiêu lung tung. Mấy ngày gần đây chị cũng bận rộn rồi, nhân dịp lễ tết, muốn tự thưởng cho bản thân.”
“Được ạ! Chị nhìn trúng món nào, em sẽ bảo anh trai em giảm giá cho chị.”
Cố Nam Huyền tự mình tiếp khách, Cố Nam Sóc lui sang một bên, không tới quấy rầy. Hai cô gái nói chuyện ríu rít về cách ăn mặc, cách phối đồ. Cuối cùng Tống Giai mua một bộ quần áo giá cả không đắt lắm, kiểu dáng cũng không mấy nổi bật trong cửa hàng, nhưng mặc lên người hiệu quả vô cùng tốt, là quần áo mùa đông mặc lên không cảm thấy mập, ngược lại còn tôn lên đôi chân thon dài, dáng người yểu điệu.
Tống Giai không ở lại lâu, mua quần áo xong lập tức ra về. Cố Nam Huyền tiếp tục làm bài tập, Cố Nam Sóc thì ôm quyển sách tiếng Anh lên xem. Có ký ức đời trước, hắn biết nói tiếng anh, nghe nói đọc viết bình thường không thành vấn đề, nhưng để người khác không nghi ngờ, hắn phải giả vờ học lại.
Khi Cố Nam Sóc đang tính toán thời gian, cảm thấy khả năng ba người bị cảnh sát bắt đi kia đã nhận tội khai ra người đứng sau sai sử rồi, thì lại lần nữa có tiếng động truyền tới từ bên ngoài.
“Các anh không được bắt tôi! Không phải tôi! Không phải tôi!”
Giọng nói này tương đối quen tai, Cố Nam Sóc và Cố Nam Huyền đứng dậy ra ngoài xem, đúng lúc đó có công an bước tới nói với hai người tình hình vụ án.
“Chúng tôi đã tách ba người kia ra, tiến hành thẩm vấn từng người. Bọn họ đều nói do Thôi Viện, con dâu nhà họ Lý sai sử. Nếu hành vi của bọn họ chỉ là hành vi cá nhân, mục đích chỉ vì chút tiền bồi thường, thì chuyện này không lớn. Nhưng nếu có người cố ý sai sử, tính chất lại khác hoàn toàn. Chúng tôi sẽ điều tra rõ.”
Cố Nam Sóc và Cố Nam Huyền nhìn nhau.
Thôi Viện? Người đó chẳng phải là chị chồng của chị gái bọn họ sao?
***
Ngày hôm sau, Cố Nam Sóc nghênh đón ba đợt sóng khách.
Đợt đầu tiên chính là nhà họ Lý, trước xin lỗi, sau dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục. Tóm lại là xin Cố Nam Sóc giơ cao đánh khẽ, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.
Đợt thứ hai là nhà họ Thôi, mẹ Thôi há mồm ngậm miệng đều nhắc tới Cố Nam Thư, muốn dùng Cố Nam Thư để bức ép Cố Nam Sóc thỏa hiệp. Cố Nam Sóc bình tĩnh tự nhiên, coi như không nghe thấy.
Đợt thứ ba chính là Thôi Hoành Chí và Cố Nam Thư.
Cơn giận trên mặt Cố Nam Thư vẫn chưa tan hết, sau khi ngồi xuống, chị ấy nói thẳng: “Em đừng để ý tới chị. Chị bị ép tới đây không còn cách nào khác. Chị sẽ không nói gì, cũng không muốn nói gì. Em cảm thấy nên làm thế nào thì cứ làm như thế.”
Thôi Hoành Chí sốt ruột, khẽ đẩy vợ mình: “Em đừng như vậy!”
Cái đẩy này, khiến Cố Nam Thư bùng nổ: “Tôi không như vậy thì phải thế nào? Sao tôi phải cầu xin em trai buông tha cho Thôi Viện? Bây giờ mới biết chúng ta là thân thích à? Sao khi Thôi Viện làm ra việc này không nghĩ tới chúng ta là thân thích hả? Chị ta dám làm ra chuyện này, thì phải nhận báo ứng! Nếu phải ngồi tù thật, cũng là đúng người đúng tội!”
Thôi Hoành Chí liên tục xin tha: “Nam Thư, dù sao chị ấy cũng là chị gái anh.”
“Chị ta là chị gái anh, Nam Sóc là em trai tôi đấy!”
Thôi Hoành Chí định nắm tay Cố Nam Thư, lại bị Cố Nam Thư ném ra: “Anh đừng chạm vào tôi!”
Tay Thôi Hoành Chí cứng đờ giữa không trung, sắc mặt ngượng ngùng, xấu hổ nhìn về phía Cố Nam Sóc: “Nam Sóc, anh biết việc này là do chị gái anh không đúng, anh không nên mở miệng cầu xin, nhưng mà…”
“Biết là không nên thì đừng mở miệng!” Cố Nam Thư trách móc, tay nắm lấy tay Cố Nam Sóc: “Em đừng nể mặt chị! Cùng lắm không ở được nhà họ Thôi thì chị về nhà mẹ đẻ! Chẳng lẽ em còn đuổi chị ra ngoài sao? Dựa vào đâu chuyện người khác làm sai, lại bắt em một điều nhịn chín điều lành, nuốt xuống cục tức này!”
Thấy hai vợ chồng lại sắp cãi nhau, Cố Nam Sóc lập tức kéo Thôi Hoành Chí lại: “Anh rể, hay là anh ra ngoài trước, để em nói riêng với chị gái em một vài lời.”
Thôi Hoành Chí rất do dự, nhưng với tình thế trước mắt, anh ta ở lại sẽ chỉ khiến mọi chuyện càng tệ hơn, cho nên đành phải ủ rũ ra ngoài.
Ánh mắt cô đảo qua mấy món đồ chơi nhỏ trên quầy, không nhịn được liếc mắt nhìn Cố Nam Sóc một cái. Hai người nhìn nhau một giây, lại rời mắt đi, ăn ý không hỏi ra lời trong lòng.
“Chị Tống Giai muốn mua quần áo kiểu nào?”
“Ừm, giá rẻ chút đi. Chị phải tích cóp thêm chút tiền, chuẩn bị sang năm thi đại học, không thể tiêu lung tung. Mấy ngày gần đây chị cũng bận rộn rồi, nhân dịp lễ tết, muốn tự thưởng cho bản thân.”
“Được ạ! Chị nhìn trúng món nào, em sẽ bảo anh trai em giảm giá cho chị.”
Cố Nam Huyền tự mình tiếp khách, Cố Nam Sóc lui sang một bên, không tới quấy rầy. Hai cô gái nói chuyện ríu rít về cách ăn mặc, cách phối đồ. Cuối cùng Tống Giai mua một bộ quần áo giá cả không đắt lắm, kiểu dáng cũng không mấy nổi bật trong cửa hàng, nhưng mặc lên người hiệu quả vô cùng tốt, là quần áo mùa đông mặc lên không cảm thấy mập, ngược lại còn tôn lên đôi chân thon dài, dáng người yểu điệu.
Tống Giai không ở lại lâu, mua quần áo xong lập tức ra về. Cố Nam Huyền tiếp tục làm bài tập, Cố Nam Sóc thì ôm quyển sách tiếng Anh lên xem. Có ký ức đời trước, hắn biết nói tiếng anh, nghe nói đọc viết bình thường không thành vấn đề, nhưng để người khác không nghi ngờ, hắn phải giả vờ học lại.
Khi Cố Nam Sóc đang tính toán thời gian, cảm thấy khả năng ba người bị cảnh sát bắt đi kia đã nhận tội khai ra người đứng sau sai sử rồi, thì lại lần nữa có tiếng động truyền tới từ bên ngoài.
“Các anh không được bắt tôi! Không phải tôi! Không phải tôi!”
Giọng nói này tương đối quen tai, Cố Nam Sóc và Cố Nam Huyền đứng dậy ra ngoài xem, đúng lúc đó có công an bước tới nói với hai người tình hình vụ án.
“Chúng tôi đã tách ba người kia ra, tiến hành thẩm vấn từng người. Bọn họ đều nói do Thôi Viện, con dâu nhà họ Lý sai sử. Nếu hành vi của bọn họ chỉ là hành vi cá nhân, mục đích chỉ vì chút tiền bồi thường, thì chuyện này không lớn. Nhưng nếu có người cố ý sai sử, tính chất lại khác hoàn toàn. Chúng tôi sẽ điều tra rõ.”
Cố Nam Sóc và Cố Nam Huyền nhìn nhau.
Thôi Viện? Người đó chẳng phải là chị chồng của chị gái bọn họ sao?
***
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm sau, Cố Nam Sóc nghênh đón ba đợt sóng khách.
Đợt đầu tiên chính là nhà họ Lý, trước xin lỗi, sau dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục. Tóm lại là xin Cố Nam Sóc giơ cao đánh khẽ, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.
Đợt thứ hai là nhà họ Thôi, mẹ Thôi há mồm ngậm miệng đều nhắc tới Cố Nam Thư, muốn dùng Cố Nam Thư để bức ép Cố Nam Sóc thỏa hiệp. Cố Nam Sóc bình tĩnh tự nhiên, coi như không nghe thấy.
Đợt thứ ba chính là Thôi Hoành Chí và Cố Nam Thư.
Cơn giận trên mặt Cố Nam Thư vẫn chưa tan hết, sau khi ngồi xuống, chị ấy nói thẳng: “Em đừng để ý tới chị. Chị bị ép tới đây không còn cách nào khác. Chị sẽ không nói gì, cũng không muốn nói gì. Em cảm thấy nên làm thế nào thì cứ làm như thế.”
Thôi Hoành Chí sốt ruột, khẽ đẩy vợ mình: “Em đừng như vậy!”
Cái đẩy này, khiến Cố Nam Thư bùng nổ: “Tôi không như vậy thì phải thế nào? Sao tôi phải cầu xin em trai buông tha cho Thôi Viện? Bây giờ mới biết chúng ta là thân thích à? Sao khi Thôi Viện làm ra việc này không nghĩ tới chúng ta là thân thích hả? Chị ta dám làm ra chuyện này, thì phải nhận báo ứng! Nếu phải ngồi tù thật, cũng là đúng người đúng tội!”
Thôi Hoành Chí liên tục xin tha: “Nam Thư, dù sao chị ấy cũng là chị gái anh.”
“Chị ta là chị gái anh, Nam Sóc là em trai tôi đấy!”
Thôi Hoành Chí định nắm tay Cố Nam Thư, lại bị Cố Nam Thư ném ra: “Anh đừng chạm vào tôi!”
Tay Thôi Hoành Chí cứng đờ giữa không trung, sắc mặt ngượng ngùng, xấu hổ nhìn về phía Cố Nam Sóc: “Nam Sóc, anh biết việc này là do chị gái anh không đúng, anh không nên mở miệng cầu xin, nhưng mà…”
“Biết là không nên thì đừng mở miệng!” Cố Nam Thư trách móc, tay nắm lấy tay Cố Nam Sóc: “Em đừng nể mặt chị! Cùng lắm không ở được nhà họ Thôi thì chị về nhà mẹ đẻ! Chẳng lẽ em còn đuổi chị ra ngoài sao? Dựa vào đâu chuyện người khác làm sai, lại bắt em một điều nhịn chín điều lành, nuốt xuống cục tức này!”
Thấy hai vợ chồng lại sắp cãi nhau, Cố Nam Sóc lập tức kéo Thôi Hoành Chí lại: “Anh rể, hay là anh ra ngoài trước, để em nói riêng với chị gái em một vài lời.”
Thôi Hoành Chí rất do dự, nhưng với tình thế trước mắt, anh ta ở lại sẽ chỉ khiến mọi chuyện càng tệ hơn, cho nên đành phải ủ rũ ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro