Dạy Dỗ Cố Minh...
Thời Hòe Tự
2024-08-16 06:08:18
Chạng vạng.
Trong phòng khách, bốn người đang ăn cơm chiều. Ngoài phòng khách, Cố Minh Huy yên lặng đứng phạt trong sân.
Cố Minh Hiên và Cố Minh Cảnh thong thả dùng cơm, thi thoảng thất thần, nhìn về phía Cố Minh Huy một lát, lại trộm ngắm Cố Nam Sóc một lát. Cố Nam Huyền cắn đũa, nhìn sắc trời bên ngoài: “Có phải trời sắp mưa không nhỉ?”
Cố Nam Sóc nhìn qua, Cố Nam Huyền nhỏ giọng nói: “Em nói thật đó. Thật sự sắp mưa rồi! Nếu bị mắc mưa thì phải làm sao bây giờ?”
Vừa nói cô vừa liếc mắt nhìn sắc mặt Cố Nam Sóc, sau đó nói tiếp: “Nếu bị ốm, còn cần người khác chăm sóc. Anh Ba, anh phải trông cửa hàng, em bận rộn học hành, lấy đâu ra người nhàn rỗi? Hơn nữa khám bệnh uống thuốc không cần tiền sao? Rất không có lời có phải không?”
Cô chớp chớp mắt, giống như lý do mình vừa tìm được rất khôn khéo.
Em gái có ý đồ gì, là người có mắt đều có thể nhìn ra được, sao Cố Nam Sóc lại không biết. Hắn hừ mũi một cái: “Anh đâu bắt nó đứng phạt, cũng chưa nói không cho ăn cơm!”
Nghe được câu này, Cố Nam Huyền lập tức đứng dậy, kéo Cố Minh Huy vào nhà, đẩy cậu ngồi xuống. Cố Minh Hiên và Cố Minh Cảnh tự động một múc cơm, một đưa đũa qua.
Cố Minh Huy lại không ăn ngay, Cố Nam Huyền nhíu mày: “Con người không phải thánh nhân, đâu có ai là chưa từng mắc sai lầm. Chúng ta biết sai, sau này sửa lại là được. Về sau học tập chăm chỉ, đừng chơi với đám côn đồ kia nữa nhé!”
Cô vươn tay Cố Minh Huy một cái, không ngừng đưa mắt ra hiệu. Miệng Cố Minh Huy giật giật, lại không nói ra được lời nào.
Cố Nam Sóc nhìn cũng đau đầu, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, tính tình này không biết giống ai nữa, cuối cùng hắn vẫn phải chủ động gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Cố Minh Huy: “Ăn đi!”
Suốt bữa cơm, mỗi người ôm một ý nghĩ. Sau khi ăn xong, Cố Nam Huyền thu dọn chén bát, kéo hai đứa trẻ tránh ra ngoài, để lại không gian cho hai chú cháu tâm sự.
Cố Nam Sóc ngước mắt nhìn qua, lập tức trông thấy ba cái đầu nhô lên bên ngoài khung cửa sổ. Bị bắt quả tang, Cố Nam Huyền nở nụ cười xấu hổ, sau đó lập tức vừa ăn cướp vừa la làng, đẩy tội sang cho hai đứa nhỏ: “Anh Ba, anh xem, bọn trẻ không nghe lời chút nào, vậy mà dám nghe lén. Để em kéo bọn nó đi.”
Nói xong, mỗi tay cô xách theo một đứa, kéo ra ngoài.
Cố Nam Sóc lắc đầu bật cười, quay sang nhìn về phía Cố Minh Huy: “Hôm nay rốt cuộc là thế nào? Sao cháu lại ở bên đám người kia?”
Cố Minh Huy trầm mặc một lúc lâu, sau đó chỉ phun ra ba chữ: “Cháu sai rồi.”
“Cháu muốn kiếm tiền à?” Sau khi bình tĩnh lại, Cố Nam Sóc tin tưởng Cố Minh Huy sẽ không chủ động tham dự vào chuyện bóc lột kẻ yếu với anh Kim kia, ngẫm nghĩ một lát, khả năng hắn đã đoán ra được suy nghĩ của cậu bé: “Có phải chú đã từng nói, không cần nhọc lòng chuyện trong nhà hay không? Chú có thể kiếm tiền, có cả tiền an ủi cha cháu để lại, còn có đồng ruộng trên danh nghĩa của các cháu, cũng đủ cho các cháu tiêu dùng rồi.”
Chóp mũi Cố Minh Huy chua xót: “Mấy lời chú nói trong bữa cơm ngày hôm đó cháu đã nghe thấy cả rồi, nhưng mà cháu tính lại, căn bản không đủ. Hơn nữa học phí mỗi năm đều tăng, căn bản chú không tính vào.”
Cố Nam Sóc sửng sốt một giây, sau đó không nhịn được bật cười: “Ngày thường sao không thấy điểm thi môn toán của cháu tốt như vậy? Tính chuyện này lại rõ ràng quá nhỉ. Dù là như vậy, vẫn còn chú mà.”
Cố Minh Huy cắn môi: “Nếu không phải vì chúng cháu, chú sẽ không từ hôn, cũng sẽ không từ chức, mất việc làm công ăn lương nhà nước. Còn cô út nữa, chỉ một năm rưỡi nữa thôi là thi đại học rồi, không thể để cô ấy bỏ học gả chồng vì chúng cháu.”
Cố Nam Sóc nhíu mày: “Ai nói Nam Huyền sắp bỏ học gả chồng?”
Cố Minh Huy liếc mắt nhìn hắn một cái: “Mọi người nói chú phải quan tâm tới ba cái gánh nặng chúng cháu, còn phải gánh thêm cô út, sẽ rất mệt mỏi, chỉ sợ không kiên trì được bao lâu. Dù sao con gái lớn rồi cũng phải gả chồng, đọc nhiều sách như vậy làm gì? Cô út bỏ học có thể tiết kiệm được một khoản, gả chồng có thể kiếm thêm một khoản tiền lễ hỏi, có thể trợ cấp gia đình.”
Cố Nam Sóc vỗ cậu bé một cái: “Đầu óc cháu làm bằng bã đậu à? Chú nói thì cháu không tin, người ngoài nói gì cháu tin cái đó! Cháu ngốc hả? Hay là đầu óc vào nước?”
Cố Minh Huy cúi đầu ngượng ngùng, ấp úng, giọng nói quá nhỏ, không biết đang nói gì. Nhưng không nghe rõ, Cố Nam Sóc vẫn có thể đoán được vài phần. hắn lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy chuyện hôm nay thì sao?”
“Bạn học biết cháu muốn kiếm tiền, nói với cháu anh trai cậu ta rất lợi hại, có biện pháp. Tiền tiêu vặt của cậu ta đều do anh trai đưa. Cậu ta rất thân với cháu, anh trai cậu ta lại thương cậu ta. Chỉ cần cậu ta nói với anh trai mình một tiếng, chắc chắn anh trai cậu ta bằng lòng dẫn cháu theo. Cháu… Cháu chỉ muốn thử xem sao. Cháu thật sự không ngờ anh trai cậu ta lại dùng cách này. Chú Ba, cháu muốn kiếm tiền thật, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bắt nạt người khác để cướp tiền. Sau này cháu hứa sẽ không làm thế nữa. Chú… Chú đừng nóng giận.”
Cố Nam Sóc đứng dậy: “Cháu theo chú tới đây!”
Thái độ này khiến Cố Minh Huy sinh lòng lo sợ, nhưng vẫn đi theo vào buồng trong.
Cố Nam Sóc lấy hộp đựng tiền ra, đẩy qua: “Tự mình mở ra, nhìn xem.”
Đầy một hộp tiền??? Cố Minh Huy kinh hãi
“Số tiền này đều do chú kiếm được sau khi tới Bằng Thành một chuyến. Chú nói cháu không tin, bây giờ tận mắt nhìn thấy, cháu tin rồi chứ? Cháu yên tâm, chuyện tiền bạc trong nhà thật sự không cần cháu nhọc lòng. Cô út của cháu cũng thế. Cô út sẽ không bỏ học, cũng sẽ không gả chồng sớm như vậy, nếu cháu thật lòng muốn giúp đỡ, không muốn chú quá mệt mỏi, vậy thì hiểu chuyện chút, học hành chăm chỉ, để chú đỡ phải lo lắng cho cháu.”
Cố Minh Huy choáng váng gật đầu, khả năng đã bị hộp tiền kia hù dọa.
Cố Nam Sóc cảm thấy buồn cười. Mới có chút tiền ấy đã bị dọa sợ rồi, nếu nhìn thấy số tiền tiết kiệm trong ngân hàng của hắn, cậu bé còn thế nào nhỉ? Có điều Cố Nam Sóc không định cho cậu bé xem, số tiền ấy quá lớn, tạm thời không nên để lộ ra ngoài. Hắn vỗ nhẹ vào đầu Cố Minh Huy vài cái: “Sau này thông minh hơn chút, đừng nghe ai nói cũng tin!”
Cố Minh Huy không phục: “Không phải thế!”
Cố Nam Sóc cuốn quyển vở trên bàn lại, đánh vào mông cậu một cái: “Còn nói không phải!”
Vốn dĩ buổi chiều mông vừa ăn một trận đòn, bây giờ bị gõ vào, đau càng thêm đau. Cố Minh Huy hít hà một tiếng, lại kiên cường cắn môi, duy trì khí phách nam tử hán tự cho là đúng, không kêu ra miệng một tiếng nào.
Cố Nam Sóc cười mắng: “Đáng đời!”
Không nói tới chuyện lăn lộn với đám người anh Kim nữa, việc này không phải Cố Minh Huy mong muốn, về tình cảm thật ra có thể tha thứ. Nhưng còn trốn học nói dối, bỏ lại hai đứa em trai, để hai đứa về nhà trước, một mình chạy ra ngoài lêu lổng thì sao?
Nghĩ đến điểm này, Cố Nam Sóc lại thở dài một tiếng, đứa nhỏ này, còn phải dạy dỗ cẩn thận.
Có điều việc giáo dục, không phải ngày một ngày hai, cứ từ từ.
Việc lần này coi như bỏ qua, Cố Nam Sóc không nhắc lại nữa. Cố Minh Huy đã biết điều kiện trong nhà thế nào rồi, cũng bỏ đi ý nghĩ kiếm tiền, sẽ không gây ra chuyện gì nhiễu loạn.
Trong phòng khách, bốn người đang ăn cơm chiều. Ngoài phòng khách, Cố Minh Huy yên lặng đứng phạt trong sân.
Cố Minh Hiên và Cố Minh Cảnh thong thả dùng cơm, thi thoảng thất thần, nhìn về phía Cố Minh Huy một lát, lại trộm ngắm Cố Nam Sóc một lát. Cố Nam Huyền cắn đũa, nhìn sắc trời bên ngoài: “Có phải trời sắp mưa không nhỉ?”
Cố Nam Sóc nhìn qua, Cố Nam Huyền nhỏ giọng nói: “Em nói thật đó. Thật sự sắp mưa rồi! Nếu bị mắc mưa thì phải làm sao bây giờ?”
Vừa nói cô vừa liếc mắt nhìn sắc mặt Cố Nam Sóc, sau đó nói tiếp: “Nếu bị ốm, còn cần người khác chăm sóc. Anh Ba, anh phải trông cửa hàng, em bận rộn học hành, lấy đâu ra người nhàn rỗi? Hơn nữa khám bệnh uống thuốc không cần tiền sao? Rất không có lời có phải không?”
Cô chớp chớp mắt, giống như lý do mình vừa tìm được rất khôn khéo.
Em gái có ý đồ gì, là người có mắt đều có thể nhìn ra được, sao Cố Nam Sóc lại không biết. Hắn hừ mũi một cái: “Anh đâu bắt nó đứng phạt, cũng chưa nói không cho ăn cơm!”
Nghe được câu này, Cố Nam Huyền lập tức đứng dậy, kéo Cố Minh Huy vào nhà, đẩy cậu ngồi xuống. Cố Minh Hiên và Cố Minh Cảnh tự động một múc cơm, một đưa đũa qua.
Cố Minh Huy lại không ăn ngay, Cố Nam Huyền nhíu mày: “Con người không phải thánh nhân, đâu có ai là chưa từng mắc sai lầm. Chúng ta biết sai, sau này sửa lại là được. Về sau học tập chăm chỉ, đừng chơi với đám côn đồ kia nữa nhé!”
Cô vươn tay Cố Minh Huy một cái, không ngừng đưa mắt ra hiệu. Miệng Cố Minh Huy giật giật, lại không nói ra được lời nào.
Cố Nam Sóc nhìn cũng đau đầu, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, tính tình này không biết giống ai nữa, cuối cùng hắn vẫn phải chủ động gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Cố Minh Huy: “Ăn đi!”
Suốt bữa cơm, mỗi người ôm một ý nghĩ. Sau khi ăn xong, Cố Nam Huyền thu dọn chén bát, kéo hai đứa trẻ tránh ra ngoài, để lại không gian cho hai chú cháu tâm sự.
Cố Nam Sóc ngước mắt nhìn qua, lập tức trông thấy ba cái đầu nhô lên bên ngoài khung cửa sổ. Bị bắt quả tang, Cố Nam Huyền nở nụ cười xấu hổ, sau đó lập tức vừa ăn cướp vừa la làng, đẩy tội sang cho hai đứa nhỏ: “Anh Ba, anh xem, bọn trẻ không nghe lời chút nào, vậy mà dám nghe lén. Để em kéo bọn nó đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, mỗi tay cô xách theo một đứa, kéo ra ngoài.
Cố Nam Sóc lắc đầu bật cười, quay sang nhìn về phía Cố Minh Huy: “Hôm nay rốt cuộc là thế nào? Sao cháu lại ở bên đám người kia?”
Cố Minh Huy trầm mặc một lúc lâu, sau đó chỉ phun ra ba chữ: “Cháu sai rồi.”
“Cháu muốn kiếm tiền à?” Sau khi bình tĩnh lại, Cố Nam Sóc tin tưởng Cố Minh Huy sẽ không chủ động tham dự vào chuyện bóc lột kẻ yếu với anh Kim kia, ngẫm nghĩ một lát, khả năng hắn đã đoán ra được suy nghĩ của cậu bé: “Có phải chú đã từng nói, không cần nhọc lòng chuyện trong nhà hay không? Chú có thể kiếm tiền, có cả tiền an ủi cha cháu để lại, còn có đồng ruộng trên danh nghĩa của các cháu, cũng đủ cho các cháu tiêu dùng rồi.”
Chóp mũi Cố Minh Huy chua xót: “Mấy lời chú nói trong bữa cơm ngày hôm đó cháu đã nghe thấy cả rồi, nhưng mà cháu tính lại, căn bản không đủ. Hơn nữa học phí mỗi năm đều tăng, căn bản chú không tính vào.”
Cố Nam Sóc sửng sốt một giây, sau đó không nhịn được bật cười: “Ngày thường sao không thấy điểm thi môn toán của cháu tốt như vậy? Tính chuyện này lại rõ ràng quá nhỉ. Dù là như vậy, vẫn còn chú mà.”
Cố Minh Huy cắn môi: “Nếu không phải vì chúng cháu, chú sẽ không từ hôn, cũng sẽ không từ chức, mất việc làm công ăn lương nhà nước. Còn cô út nữa, chỉ một năm rưỡi nữa thôi là thi đại học rồi, không thể để cô ấy bỏ học gả chồng vì chúng cháu.”
Cố Nam Sóc nhíu mày: “Ai nói Nam Huyền sắp bỏ học gả chồng?”
Cố Minh Huy liếc mắt nhìn hắn một cái: “Mọi người nói chú phải quan tâm tới ba cái gánh nặng chúng cháu, còn phải gánh thêm cô út, sẽ rất mệt mỏi, chỉ sợ không kiên trì được bao lâu. Dù sao con gái lớn rồi cũng phải gả chồng, đọc nhiều sách như vậy làm gì? Cô út bỏ học có thể tiết kiệm được một khoản, gả chồng có thể kiếm thêm một khoản tiền lễ hỏi, có thể trợ cấp gia đình.”
Cố Nam Sóc vỗ cậu bé một cái: “Đầu óc cháu làm bằng bã đậu à? Chú nói thì cháu không tin, người ngoài nói gì cháu tin cái đó! Cháu ngốc hả? Hay là đầu óc vào nước?”
Cố Minh Huy cúi đầu ngượng ngùng, ấp úng, giọng nói quá nhỏ, không biết đang nói gì. Nhưng không nghe rõ, Cố Nam Sóc vẫn có thể đoán được vài phần. hắn lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy chuyện hôm nay thì sao?”
“Bạn học biết cháu muốn kiếm tiền, nói với cháu anh trai cậu ta rất lợi hại, có biện pháp. Tiền tiêu vặt của cậu ta đều do anh trai đưa. Cậu ta rất thân với cháu, anh trai cậu ta lại thương cậu ta. Chỉ cần cậu ta nói với anh trai mình một tiếng, chắc chắn anh trai cậu ta bằng lòng dẫn cháu theo. Cháu… Cháu chỉ muốn thử xem sao. Cháu thật sự không ngờ anh trai cậu ta lại dùng cách này. Chú Ba, cháu muốn kiếm tiền thật, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bắt nạt người khác để cướp tiền. Sau này cháu hứa sẽ không làm thế nữa. Chú… Chú đừng nóng giận.”
Cố Nam Sóc đứng dậy: “Cháu theo chú tới đây!”
Thái độ này khiến Cố Minh Huy sinh lòng lo sợ, nhưng vẫn đi theo vào buồng trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Nam Sóc lấy hộp đựng tiền ra, đẩy qua: “Tự mình mở ra, nhìn xem.”
Đầy một hộp tiền??? Cố Minh Huy kinh hãi
“Số tiền này đều do chú kiếm được sau khi tới Bằng Thành một chuyến. Chú nói cháu không tin, bây giờ tận mắt nhìn thấy, cháu tin rồi chứ? Cháu yên tâm, chuyện tiền bạc trong nhà thật sự không cần cháu nhọc lòng. Cô út của cháu cũng thế. Cô út sẽ không bỏ học, cũng sẽ không gả chồng sớm như vậy, nếu cháu thật lòng muốn giúp đỡ, không muốn chú quá mệt mỏi, vậy thì hiểu chuyện chút, học hành chăm chỉ, để chú đỡ phải lo lắng cho cháu.”
Cố Minh Huy choáng váng gật đầu, khả năng đã bị hộp tiền kia hù dọa.
Cố Nam Sóc cảm thấy buồn cười. Mới có chút tiền ấy đã bị dọa sợ rồi, nếu nhìn thấy số tiền tiết kiệm trong ngân hàng của hắn, cậu bé còn thế nào nhỉ? Có điều Cố Nam Sóc không định cho cậu bé xem, số tiền ấy quá lớn, tạm thời không nên để lộ ra ngoài. Hắn vỗ nhẹ vào đầu Cố Minh Huy vài cái: “Sau này thông minh hơn chút, đừng nghe ai nói cũng tin!”
Cố Minh Huy không phục: “Không phải thế!”
Cố Nam Sóc cuốn quyển vở trên bàn lại, đánh vào mông cậu một cái: “Còn nói không phải!”
Vốn dĩ buổi chiều mông vừa ăn một trận đòn, bây giờ bị gõ vào, đau càng thêm đau. Cố Minh Huy hít hà một tiếng, lại kiên cường cắn môi, duy trì khí phách nam tử hán tự cho là đúng, không kêu ra miệng một tiếng nào.
Cố Nam Sóc cười mắng: “Đáng đời!”
Không nói tới chuyện lăn lộn với đám người anh Kim nữa, việc này không phải Cố Minh Huy mong muốn, về tình cảm thật ra có thể tha thứ. Nhưng còn trốn học nói dối, bỏ lại hai đứa em trai, để hai đứa về nhà trước, một mình chạy ra ngoài lêu lổng thì sao?
Nghĩ đến điểm này, Cố Nam Sóc lại thở dài một tiếng, đứa nhỏ này, còn phải dạy dỗ cẩn thận.
Có điều việc giáo dục, không phải ngày một ngày hai, cứ từ từ.
Việc lần này coi như bỏ qua, Cố Nam Sóc không nhắc lại nữa. Cố Minh Huy đã biết điều kiện trong nhà thế nào rồi, cũng bỏ đi ý nghĩ kiếm tiền, sẽ không gây ra chuyện gì nhiễu loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro