Sợ Hãi (2)
Thời Hòe Tự
2024-08-16 06:08:18
“Các anh các chị, hạt dưa hạt bí đậu phộng thơm ngon đây, có vị trà xanh, có cả vị caramel và các vị khác, khẩu vị nào cũng có. Còn có cả bắp rang thơm ngào ngạt! Anh trai này, không mua cho bạn gái chút đồ ăn vặt sao? Khi xem phim, không có gì ăn quá nhàm chán!”
“Chị gái này, ly đựng đồ ăn là do tôi tự mình làm ra, chị nhìn xem có phải con thỏ và con sư tử trên đó rất đáng yêu hay không? Con chị thích quá rồi kìa, không mua một ly sao? Ly lớn ba mao, ly nhỏ chỉ hai mao, ăn xong đồ ăn rồi, còn có thể giữ lại ly giấy làm đồ chơi cho trẻ con, quá có lời.”
Cố Nam Sóc đẩy xe đạp đến gần, đầu tiên là liếc mắt nhìn một loạt ly giấy bày biện trước quầy hàng một cái. Ly giấy được làm bằng giấy thủ công đủ sắc màu, mỗi ly đều gấp theo hình thù động vật khác nhau, có Hươu cao cổ, có hổ, sư tử, khỉ, thỏ… Có thể nói là chủng loại đa dạng, đủ mọi kiểu dáng. Khách hàng nhìn thấy đồ vật mới lạ đáng yêu như thế đều động lòng, chẳng những trẻ con thích, mà con gái cũng thích.
Thời buổi này, người tới xem điện ảnh quá nửa là các cặp tình nhân trẻ tuổi. Nhà gái thích, nhà trai sẽ không có ánh mắt, không mua một ly sao? Giá tiền một ly cũng không cao, có thể tới rạp xem phim đa phần đều không thiếu chút tiền ấy.
Mặc dù lượng đồ ăn trong mỗi ly đều ít ỏi, bán đắt hơn không chỉ gấp đôi loại tính theo cân. Nhưng nhờ vào chủng loại đa dạng, khẩu vi độc đáo nhà khác không có, còn bán ở ngay trước cửa rạp chiếu phim, ngược lại cũng không mấy ai so đo, buôn bán coi như không tệ.
Cố Nam Sóc chỉ mới đứng đó chưa lâu, Tống Giai đã bán được bảy tám ly rồi.
Cố Nam Sóc từng nghe Tống Giai nói, cô cũng đang làm ăn buôn bán nhỏ, nhwgn không ngờ lại là bán theo cách này. Hắn nhìn thức ăn muôn màu trên sạp hàng, lại nhìn một loạt ly giấy hình động vật phía trước, hai mắt lóe lên lại nhanh chóng biến mất, bình tĩnh tới gần, chào hỏi đối phương với Cố Nam Huyền.
“Sao hai người lại qua đây, tới xem phim à?”
Cố Nam Huyền lắc đầu: “Em với anh ba đi ngang qua, thấy chị ở đây nên qua xem.”
Cố Nam Sóc nói cho cô biết chuyện xin học lại, Tống Giai vô cùng kinh ngạc, giống như hoàn toàn không dự đoán được cô giáo Lâm còn làm như vậy giúp mình. Cô hiểu ý mỉm cười, cảm ơn Cố Nam Sóc, tay đưa qua cho hắn vài ly đồ ăn.
Cố Nam Sóc xua tay không nhận: “Tôi cũng không giúp đỡ được gì, chủ yếu là công lao của cô giáo Lâm. Nếu cô chỉ là tạm nghỉ học, vậy thì dễ làm hơn nhiều so với thôi học.”
Tống Giai vẫn kiên trì: “Phải cảm ơn cô giáo Lâm, cũng phải cảm ơn anh. Nếu như không có anh, tôi sẽ không biết được tin tức này. Cầm lấy đi, đồ vật không đáng bao nhiêu tiền. Ngoài mấy thứ này tôi không lấy ra được thứ gì khác. Anh đừng ghét bỏ. Nếu anh không thích ăn, thì mang về cho ba đứa Minh Huy.”
Cố Nam Sóc không từ chối nổi, cuối cùng vẫn nhận. Hắn gọi Cố Nam Huyền lên xe, hai người lại tiếp tục đi về phía trước.
Đi đến ngã rẽ vào con đường tắt, đột nhiên Cố Nam Sóc phanh xe lại, nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải. Chỗ ngoặt đã không còn bóng người, người vừa đi qua hình như là Hồ Dao Hoa với Cố Tứ Tường nhỉ? Chỉ là một bóng dáng, Cố Nam Sóc cũng không dám chắc.
Cố Nam Huyền không hiểu ra sao: “Anh Ba, làm sao vậy?”
Cố Nam Sóc lắc đầu: “Không có gì!”
Khi hắn đang định đạp xe ra về, lại nghe thấy có tiếng thanh niên giọng vịt đực truyền tới từ ngõ nhỏ bên trái: “Đừng lải nhải nữa, giao tất cả tiền trên người mày ra đây.”
“Anh Kim, em… Trên người em không có tiền, hôm nay thật sự không có tiền.”
“Còn dám nói dối anh mày à! Cố Minh Huy, cậu lên lục soát.”
Cố Nam Sóc sửng sốt, khẽ nhíu mày, xoay người đi vào ngõ nhỏ. Vừa vào trong, hắn lập tức trông thấy một cậu bé nhỏ gầy đang bị bốn năm người vây quanh, đều là thanh niên mười mấy tuổi, trong đám người đó có một người nhỏ hơn chút, chính là Cố Minh Huy.
Anh Kim kia không kiên nhẫn đẩy Cố Minh Huy một cái: “Không phải cậu nói với đàn em của tôi, muốn tìm cách kiếm tiền sao? Còn không mau qua đó lục soát? Yên tâm, nó không dám nói với người nhà đâu, nếu nó dám nói, tôi sẽ cho nó nếm mùi lợi hại của anh Kim này!”
Như vậy còn gì là không rõ nữa, sắc mặt Cố Nam Sóc sa sầm xuống, khuôn mặt kéo dài xuống dưới, mở miệng mắng to: “Cố Minh Huy!”
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy người lớn tới, đều nhanh chóng chạy tứ tán, chỉ dư lại Cố Minh Huy đứng yên tại chỗ, không dám ngẩng đầu.
Cố Nam Sóc kéo tay cậu bé, ép ngồi lên thanh ngang trước xe đạp, nhanh chóng về nhà.
Vừa về tới nơi, hắn đã kéo người xuống, đẩy mạnh vào sân, tức giận đến mức lập tức cầm cây thước kẻ trước kia dùng dạy học đánh xuống.
Cả người Cố Minh Huy run lên, cắn răng rên rỉ.
“Bảo cháu đi học cháu lại làm gì thế hả? Cháu có biết đám người đó là người thế nào không? Không cần nhìn chú cũng biết, đều là một đám du côn, bụi đời, không chuyện xấu nào không làm! Hôm nay các cháu đang làm gì thế? Cháu nói cho chú, đang làm cái gì thế?”
Cố Minh Huy mím chặt môi, không trả lời.
Cố Nam Sóc thấy thế càng tức giận hơn, xuống tay cũng mạnh hơn chút: “Bắt nạt kẻ yếu, cướp đoạt tiền bạc! Cháu giỏi quá rồi nhỉ? Cháu muốn ngồi tù à? Hay muốn bị bắn chết?”
Lại một roi nữa đập xuống.
“Trả lời! Sao thế, bị câm rồi à?”
Nhưng mà Cố Minh Huy chết vẫn không chịu hé răng, Cố Nam Sóc giơ thước lên, định đánh tiếp. Tiếng ồn ào đã thu hút mấy bà thím thích xem náo nhiệt đứng vây quanh cửa rồi: “Có chuyện gì vậy? Nam Sóc, hiếm lắm mới thấy nhà cháu đánh trẻ con! Minh Huy đã làm gì vậy, sao cháu lại tức giận thế?”
Cố Nam Sóc há miệng thở dốc, tất nhiên là không thể nói Cố Minh Huy đi theo đám bui đời, làm ác bá trong vườn trường, cướp đoạt tiền bạc rồi. Hắn chỉ nói hàm hồ: “Có trẻ con nhà ai không nghe lời lại không bị đánh? Có gì hiếm lạ đâu, các thím đừng xem nữa. Chúng ta dạy dỗ bọn trẻ thật đấy, nhưng với đám trẻ lớn như Minh Huy, bọn nó biết sĩ diện rồi, đừng để nó xấu hổ.”
Vừa nói, hắn vằ đẩy mọi người ra ngoài, đóng cửa cổng lại. Có khúc nhạc đệm này, Cố Nam Sóc đã bình tĩnh hơn một chút, lửa giận cũng tiêu giảm không ít.
Sở dĩ hắn tức giận như vậy, thứ nhất là vì chuyện cướp giật tiền bạc này thật sự quá ác liệt, thứ hai là vì người tên là anh Kim kia.
Trong nguyên tác, trời xui đất khiến Cố Minh Huy gia nhập băng đảng xã hội đen, cũng chính là cùng hội với anh Kim kia. Vốn dĩ hắn cho rằng chuyện này phải mấy năm sau mới xảy ra, có hắn ở đây, tất nhiên không thể nào phát sinh. Lại không ngờ, Cố Minh Huy đã lui tới với anh Kim kia từ lâu rồi.
Trong nguyên tác, ban đầu Cố Minh Huy bước lên con đường này đúng là vì là tình thế bức bách, có nỗi khổ riêng. Nhưng sau đó lại đi theo anh Kim kia, ngoài giết người phóng hỏa ra, những chuyện xấu xa khác làm không thiếu chuyện nào.
Như vậy bảo hắn không tức giận được sao? Nói là giận, thà nói là sợ thì đúng hơn. Hắn sợ hãi!
Cố Nam Sóc hít sâu một hơi, tay nắm thước kẻ run lên, nhìn Cố Minh Huy, nhất thời không biết nên nói gì bây giờ. Hắn thật sự không biết chăm sóc trẻ con, cũng không hiểu nên dạy dỗ trẻ con thế nào.
Hắn cất cây thước đi, vào phòng, tự cho mình chút thời gian để bình tĩnh lại, cũng cho Cố Minh Huy thời gian tự mình suy xét.
“Chị gái này, ly đựng đồ ăn là do tôi tự mình làm ra, chị nhìn xem có phải con thỏ và con sư tử trên đó rất đáng yêu hay không? Con chị thích quá rồi kìa, không mua một ly sao? Ly lớn ba mao, ly nhỏ chỉ hai mao, ăn xong đồ ăn rồi, còn có thể giữ lại ly giấy làm đồ chơi cho trẻ con, quá có lời.”
Cố Nam Sóc đẩy xe đạp đến gần, đầu tiên là liếc mắt nhìn một loạt ly giấy bày biện trước quầy hàng một cái. Ly giấy được làm bằng giấy thủ công đủ sắc màu, mỗi ly đều gấp theo hình thù động vật khác nhau, có Hươu cao cổ, có hổ, sư tử, khỉ, thỏ… Có thể nói là chủng loại đa dạng, đủ mọi kiểu dáng. Khách hàng nhìn thấy đồ vật mới lạ đáng yêu như thế đều động lòng, chẳng những trẻ con thích, mà con gái cũng thích.
Thời buổi này, người tới xem điện ảnh quá nửa là các cặp tình nhân trẻ tuổi. Nhà gái thích, nhà trai sẽ không có ánh mắt, không mua một ly sao? Giá tiền một ly cũng không cao, có thể tới rạp xem phim đa phần đều không thiếu chút tiền ấy.
Mặc dù lượng đồ ăn trong mỗi ly đều ít ỏi, bán đắt hơn không chỉ gấp đôi loại tính theo cân. Nhưng nhờ vào chủng loại đa dạng, khẩu vi độc đáo nhà khác không có, còn bán ở ngay trước cửa rạp chiếu phim, ngược lại cũng không mấy ai so đo, buôn bán coi như không tệ.
Cố Nam Sóc chỉ mới đứng đó chưa lâu, Tống Giai đã bán được bảy tám ly rồi.
Cố Nam Sóc từng nghe Tống Giai nói, cô cũng đang làm ăn buôn bán nhỏ, nhwgn không ngờ lại là bán theo cách này. Hắn nhìn thức ăn muôn màu trên sạp hàng, lại nhìn một loạt ly giấy hình động vật phía trước, hai mắt lóe lên lại nhanh chóng biến mất, bình tĩnh tới gần, chào hỏi đối phương với Cố Nam Huyền.
“Sao hai người lại qua đây, tới xem phim à?”
Cố Nam Huyền lắc đầu: “Em với anh ba đi ngang qua, thấy chị ở đây nên qua xem.”
Cố Nam Sóc nói cho cô biết chuyện xin học lại, Tống Giai vô cùng kinh ngạc, giống như hoàn toàn không dự đoán được cô giáo Lâm còn làm như vậy giúp mình. Cô hiểu ý mỉm cười, cảm ơn Cố Nam Sóc, tay đưa qua cho hắn vài ly đồ ăn.
Cố Nam Sóc xua tay không nhận: “Tôi cũng không giúp đỡ được gì, chủ yếu là công lao của cô giáo Lâm. Nếu cô chỉ là tạm nghỉ học, vậy thì dễ làm hơn nhiều so với thôi học.”
Tống Giai vẫn kiên trì: “Phải cảm ơn cô giáo Lâm, cũng phải cảm ơn anh. Nếu như không có anh, tôi sẽ không biết được tin tức này. Cầm lấy đi, đồ vật không đáng bao nhiêu tiền. Ngoài mấy thứ này tôi không lấy ra được thứ gì khác. Anh đừng ghét bỏ. Nếu anh không thích ăn, thì mang về cho ba đứa Minh Huy.”
Cố Nam Sóc không từ chối nổi, cuối cùng vẫn nhận. Hắn gọi Cố Nam Huyền lên xe, hai người lại tiếp tục đi về phía trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi đến ngã rẽ vào con đường tắt, đột nhiên Cố Nam Sóc phanh xe lại, nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải. Chỗ ngoặt đã không còn bóng người, người vừa đi qua hình như là Hồ Dao Hoa với Cố Tứ Tường nhỉ? Chỉ là một bóng dáng, Cố Nam Sóc cũng không dám chắc.
Cố Nam Huyền không hiểu ra sao: “Anh Ba, làm sao vậy?”
Cố Nam Sóc lắc đầu: “Không có gì!”
Khi hắn đang định đạp xe ra về, lại nghe thấy có tiếng thanh niên giọng vịt đực truyền tới từ ngõ nhỏ bên trái: “Đừng lải nhải nữa, giao tất cả tiền trên người mày ra đây.”
“Anh Kim, em… Trên người em không có tiền, hôm nay thật sự không có tiền.”
“Còn dám nói dối anh mày à! Cố Minh Huy, cậu lên lục soát.”
Cố Nam Sóc sửng sốt, khẽ nhíu mày, xoay người đi vào ngõ nhỏ. Vừa vào trong, hắn lập tức trông thấy một cậu bé nhỏ gầy đang bị bốn năm người vây quanh, đều là thanh niên mười mấy tuổi, trong đám người đó có một người nhỏ hơn chút, chính là Cố Minh Huy.
Anh Kim kia không kiên nhẫn đẩy Cố Minh Huy một cái: “Không phải cậu nói với đàn em của tôi, muốn tìm cách kiếm tiền sao? Còn không mau qua đó lục soát? Yên tâm, nó không dám nói với người nhà đâu, nếu nó dám nói, tôi sẽ cho nó nếm mùi lợi hại của anh Kim này!”
Như vậy còn gì là không rõ nữa, sắc mặt Cố Nam Sóc sa sầm xuống, khuôn mặt kéo dài xuống dưới, mở miệng mắng to: “Cố Minh Huy!”
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy người lớn tới, đều nhanh chóng chạy tứ tán, chỉ dư lại Cố Minh Huy đứng yên tại chỗ, không dám ngẩng đầu.
Cố Nam Sóc kéo tay cậu bé, ép ngồi lên thanh ngang trước xe đạp, nhanh chóng về nhà.
Vừa về tới nơi, hắn đã kéo người xuống, đẩy mạnh vào sân, tức giận đến mức lập tức cầm cây thước kẻ trước kia dùng dạy học đánh xuống.
Cả người Cố Minh Huy run lên, cắn răng rên rỉ.
“Bảo cháu đi học cháu lại làm gì thế hả? Cháu có biết đám người đó là người thế nào không? Không cần nhìn chú cũng biết, đều là một đám du côn, bụi đời, không chuyện xấu nào không làm! Hôm nay các cháu đang làm gì thế? Cháu nói cho chú, đang làm cái gì thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Minh Huy mím chặt môi, không trả lời.
Cố Nam Sóc thấy thế càng tức giận hơn, xuống tay cũng mạnh hơn chút: “Bắt nạt kẻ yếu, cướp đoạt tiền bạc! Cháu giỏi quá rồi nhỉ? Cháu muốn ngồi tù à? Hay muốn bị bắn chết?”
Lại một roi nữa đập xuống.
“Trả lời! Sao thế, bị câm rồi à?”
Nhưng mà Cố Minh Huy chết vẫn không chịu hé răng, Cố Nam Sóc giơ thước lên, định đánh tiếp. Tiếng ồn ào đã thu hút mấy bà thím thích xem náo nhiệt đứng vây quanh cửa rồi: “Có chuyện gì vậy? Nam Sóc, hiếm lắm mới thấy nhà cháu đánh trẻ con! Minh Huy đã làm gì vậy, sao cháu lại tức giận thế?”
Cố Nam Sóc há miệng thở dốc, tất nhiên là không thể nói Cố Minh Huy đi theo đám bui đời, làm ác bá trong vườn trường, cướp đoạt tiền bạc rồi. Hắn chỉ nói hàm hồ: “Có trẻ con nhà ai không nghe lời lại không bị đánh? Có gì hiếm lạ đâu, các thím đừng xem nữa. Chúng ta dạy dỗ bọn trẻ thật đấy, nhưng với đám trẻ lớn như Minh Huy, bọn nó biết sĩ diện rồi, đừng để nó xấu hổ.”
Vừa nói, hắn vằ đẩy mọi người ra ngoài, đóng cửa cổng lại. Có khúc nhạc đệm này, Cố Nam Sóc đã bình tĩnh hơn một chút, lửa giận cũng tiêu giảm không ít.
Sở dĩ hắn tức giận như vậy, thứ nhất là vì chuyện cướp giật tiền bạc này thật sự quá ác liệt, thứ hai là vì người tên là anh Kim kia.
Trong nguyên tác, trời xui đất khiến Cố Minh Huy gia nhập băng đảng xã hội đen, cũng chính là cùng hội với anh Kim kia. Vốn dĩ hắn cho rằng chuyện này phải mấy năm sau mới xảy ra, có hắn ở đây, tất nhiên không thể nào phát sinh. Lại không ngờ, Cố Minh Huy đã lui tới với anh Kim kia từ lâu rồi.
Trong nguyên tác, ban đầu Cố Minh Huy bước lên con đường này đúng là vì là tình thế bức bách, có nỗi khổ riêng. Nhưng sau đó lại đi theo anh Kim kia, ngoài giết người phóng hỏa ra, những chuyện xấu xa khác làm không thiếu chuyện nào.
Như vậy bảo hắn không tức giận được sao? Nói là giận, thà nói là sợ thì đúng hơn. Hắn sợ hãi!
Cố Nam Sóc hít sâu một hơi, tay nắm thước kẻ run lên, nhìn Cố Minh Huy, nhất thời không biết nên nói gì bây giờ. Hắn thật sự không biết chăm sóc trẻ con, cũng không hiểu nên dạy dỗ trẻ con thế nào.
Hắn cất cây thước đi, vào phòng, tự cho mình chút thời gian để bình tĩnh lại, cũng cho Cố Minh Huy thời gian tự mình suy xét.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro