Chương 30 - Bán Giày (3)

Giải Quyết (1)

Thời Hòe Tự

2024-08-16 06:08:18

Cố Nam Sóc đi đến trước mặt mọi người, nói với ba kẻ gây sự số một số hai số ba kia: “Có thể đưa quần áo giày trong tay các chị cho tôi xem không?”

Ba người kia tôi nhìn chị, chị nhìn tôi, không ai có hành động gì.

Cố Nam Sóc khẽ cười: “Các chị xem, ở đây có nhiều người như vậy, tôi còn có thể gian lận sao? Ba người nói hàng của tôi có vấn đề, muốn tôi bồi thường, vậy thì phải để tôi nhìn xem cụ thể là vấn đề gì chứ?”

Lời này không bắt bẻ được điểm nào, mọi người cũng cảm thấy có lý.

Cố Nam Sóc lại nói: “Các chị yên tâm. Làm buôn bán, quan trọng nhất chính là chữ tín. Nếu đúng như lời các chị nói, tôi nhất định sẽ chịu tránh nhiệm. Các chị mua bao nhiêu tiền, không quan tâm đã mặc hay chưa, đã mặc bao nhiêu ngày, tôi đều trả lại cho các chị không thiếu một phân. Được chứ?”

Cố Nam Sóc đã nói vậy rồi, ba người kia cũng không còn lý do để từ chối, đành phải đưa quần áo, giày da trong tay qua.

Cố Nam Sóc cẩn thận xem xét một phen, trong lòng có hiểu biết nhất định, hai mắt hắn híp lại.

Từ khi cửa hàng hắn khai trương trên con phố này, không biết đã cướp đoạt bao nhiêu khách hàng của các nhà khác. Chặt đứt con đường phát tài, ngang kẻ thù giết cha mẹ, sao đối phương có thể không ra tay? Có thể nói, Cố Nam Sóc vẫn luôn chờ đối phương hành động, cho nên lúc này hắn không hoảng loạn, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm. So với những gì hắn nghĩ, tình hình thực tế khá hơn nhiều.

Cố Nam Sóc đã nhìn thấu chân tướng, nhưng không vội vàng nói ra ngoài, mà giả vờ giả vịt cầm quần áo, giày da lên xem xét một lúc lâu.

Quả nhiên, người gây rối số một đã mất kiên nhẫn: “Chủ quán, cậu đã xem xong chưa? Mỗi hai bộ quần áo với một đôi giày, cần xem xét lâu vậy sao? Không phải cậu định kéo dài thời gian, không muốn trả lại tiền chứ?”

người gây rối số hai và số ba phụ họa theo: “Đúng thế! Chỗ rách rõ ràng như vậy, còn muốn xem gì nữa? Chủ quán, cậu nói thẳng một câu đi, số tiền này cậu có trả lại hay không!”

Hai bên đều hiểu rõ, chỉ ba món đồ này, không phải Cố Nam Sóc không trả lại được chút tiền ấy. Vấn đề cũng không nằm ở chỗ tiền bồi thường, thứ bọn họ muốn là ép chết Cố Nam Sóc, khiến hắn cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, làm ầm ĩ chuyện này, khiến thanh danh của Dĩ Nam thối nát.

Người gây rối số một nhíu mày: “Xem nhanh lên, tôi còn có việc phải làm, không có thời gian ở đây lăn lộn mù quáng với cậu. Chủ quán, chính cậu nói ra cậu phải giữ lấy lời, nếu cậu lật lọng, không muốn trả lại tiền, tôi cũng không làm gì được cậu. Cùng lắm thì tôi đem về làm giẻ lau, coi như đánh bài thua, có điều mọi người nên nhớ kỹ, về sau ngàn vạn lần đừng bao giờ bước chân vào cửa hàng này, ai vào người đó mất tiền! Ai vào người đó xui xẻo!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lời này vô cùng nghiêm trọng, đối phương nói xong trực tiếp lui lại định ra về, coi như bản thân chịu thiệt, không đòi được tiền từ Cố Nam Sóc.

Sao Cố Nam Sóc có thể cho đối phương đi.

“Chị gái đừng nóng vội! Tôi nói trả lại tiền tất nhiên sẽ trả lại tiền! Nhưng trước khi trả lại tiền, tôi có vài lời muốn nói. Tôi dám đảm bảo chất lượng hàng hóa trong cửa hàng của mình, nhưng dù chất lượng có tốt đi chăng nữa, cũng không chịu nổi mũi dao mũi kéo tàn phá, có đúng không? Chất lượng da có tốt đi chăng nữa, cũng không chịu nổi dao chặt đứt, vải dệt có bền chắc vẫn bị kéo cắt rách.”

Người gây rối số một, hai, ba đồng loạt thay đổi sắc mặt: “Cậu nói lời này là có ý gì hả? Cậu muốn nói là do chúng tôi cố ý làm hỏng?”

“Chúng ta bỏ tiền ra mua đồ về, lại tự mình cắt hỏng? Làm vậy để làm gì?”

Cố Nam Sóc đưa giày da dạo một vòng trước mặt mọi người đang xem náo nhiệt: “Mọi người nhìn kỹ xem, nếu đế giày này đứt gãy tự nhiên, vết đứt có thể phẳng như vậy không?”

“A, đúng là có vấn đề. Tôi có đôi giày da, đế giày tự đứt, vết đứt đúng là không phải như vậy. Nhìn vết đứt này, giống cầm dao cắt ra hơn.”

Người gây rối số ba nóng nảy: “Nói cái gì thế? Đế giày của chị không bị đứt như vậy, không đại biểu không có đế giày da khác bị đứt phẳng thế này. Sao lại biến thành tôi cố ý cầm dao cắt đứt rồi? Giày da này tôi phải bỏ ra sáu mươi đồng mua về đó, tôi nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu sao? Chị bênh vực chủ quán như vậy, không phải là cùng hội cùng thuyền với nhau chứ?”

Câu cuối cùng vừa nói ra, người kia lập tức nổi giận: “Tôi chỉ nói lời thật lòng thôi, sao lại biến thành người cùng hội cùng thuyền với chủ quán rồi? Chẳng lẽ chúng tôi chỉ có thể nói chuyện giúp chị, không giúp chị nói chuyện chính là người của chủ quán sao? Được rồi! Nhà tôi ở ngay gần đây, để tôi về lấy giày da tới cho mọi người xem, để mọi người xem kỹ vết đứt, xem đứt gãy bình thường nên thế nào!”

Cố Nam Sóc nheo mắt: “Vậy thì làm phiền anh rồi! Chủ tịch M nói rất đúng, thực tiễn giúp ta hiểu biết chính xác hơn. Nếu anh bằng lòng giúp đỡ, tôi cũng không keo kiệt chút tiền ấy. Thế này nhé, tôi cũng lấy ra một đôi giày da, chém một dao ngay trước mặt mọi người, để xem vết đứt này rốt cuộc là tự đứt, hay là bị chém đứt!”

Một đôi giày da cũng không ít tiền, lời này vừa nói ra, không ít người trầm trồ khen ngợi.

Mặt người gây rối số ba như màu gan lợn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Bán Giày (3)

Số ký tự: 0