Ý Tưởng Rất Tốt...
Thời Hòe Tự
2024-08-16 06:08:18
Cửa ải cuối năm, dòng người tấp nập trên đường, là mùa buôn bán thịnh vượng nhất trong năm của các cửa hàng. Hôm nay Dĩ Nam nghênh đón ba vị khách không mời mà đến.
“Chủ quán, cậu buôn bán không thành thật nhé! Miệng thì nói với chúng tôi hàng hóa đều lấy tới từ Bằng Thành, còn có những món là nhập từ Cảng Thành, đảm bảo chất lượng quần áo. Nhưng cậu nhìn xem, tôi mới mặc hai ngày đã thành như vậy rồi!”
Đối tượng gây rối số một ném quần áo trong tay xuống, lộ ra một vết rách lớn kéo dài từ nách áo xuống tới eo.
“Còn tôi nữa! Trước đó cậu nói giày da này là hàng bán cho người nước ngoài, đế giày còn dãn nhãn tiếng Anh, nhưng mấy thứ đó tôi xem cũng không hiểu, vì tin lời cậu nói tôi mới bỏ ra sáu mươi đồng mua về. Còn nói cái gì có thể dùng được vài năm, nhưng bây giờ mới mấy ngày, đế giày đã bị gãy rồi.”
Đối tượng gây rối số hai vung tay phải đang cầm giày da lên, không ngừng đập vào quầy thu ngân, tức giận đến mức mặt đỏ tai hồng.
“Quần áo của tôi không đắt như giày da của anh, nhưng cũng mất mười mấy đồng đó! Anh xem vết rách này! Khổ cho tôi vô cùng cao hứng mặc quần áo mới đi làm, kết quả lại bị đồng nghiệp chê cười, bọn họ còn tưởng rằng tôi không có tiền, nên mua hàng hóa thứ phẩm người khác không cần!”
Kỹ thuật diễn của đối tượng gây rối số ba cao hơn hai người trước, nước mắt đã nghẹn đủ, mặt đầy vẻ ấm ức.
Ba người tôi một lời chị một câu, đúng vào thời gian nghỉ trưa phố xá náo nhiệt nhất, không lâu sau đã hấp dẫn người qua đường tụ lại xếp chật kín ba vòng trong ba vòng ngoài cửa hàng,
Bọn họ cầm quần áo, giày da bị hư hại lên, la lớn: “Các anh các chị, mọi người phân xử giúp chúng tôi với! Có ai làm ăn buôn bán thất đức như vậy không? Chủ cửa hàng này trang hoàng tốt như vậy, không phải người thiếu tiền, có cần phải lòng dạ hiểm độc kiếm tiền như vậy không? Chất lượng quần áo giày dép không tốt, dù trang hoàng đẹp cũng có ích lợi gì?”
“Còn tổ chức hoạt động rút bao lì xì đua vận may nữa! Có mấy bao lì xì có tiền đâu, có đáng để chúng ta bỏ tiền ra mua nhiều đồ như vậy không? Ngày hôm đó cái người rút trúng bao lì xì năm mươi đồng kia, nói không chừng cũng là người trong nhà bọn họ, giả vờ giả vịt cho chúng ta xem thôi!”
“Mọi người nhìn này, nhìn kỹ xem, quần áo đây, giày đây! Tôi mua quần áo ngoài chợ vài đồng một bộ cũng không kém như vậy. Ông chủ bán hàng vừa đắt vừa không đảm bảo chất lượng, nếu không cho trả hàng, tiền của chúng tôi chẳng phải ném đá trên sông sao?”
“Cũng đừng nói biết đâu không phải hàng do các cậu bán. Chủ quán, hàng hóa trong cửa hàng cậu, đa phần kiểu dáng các cửa hàng khác đều không có. Nào, mọi người đều qua đây nhìn xem, bộ quần áo này của tôi, chủ quán vẫn đang treo trên tường kia kìa!”
“Còn đôi giày này của tôi nữa! Chính là đôi giày đầu tiên bên trái kệ để giày! Mọi người nhìn xem, có phải giống nhau hay không?”
Mọi người chạy tới ngó đầu nhìn tới nhìn lui: “Đúng thật!”
“Sao bộ quần áo này lại thành ra như vậy?”
“Tôi cũng mua quần áo từ cửa hàng này, bây giờ vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì. Không phải mấy hôm nữa cũng như vậy chứ?”
“Mấy hôm trước tôi còn tuyên truyền giúp chủ cửa hàng đó, nói hiếm thấy trong huyện Nguyên Hoa chúng ta có cửa hàng nào trang hoàng khí phái, kiểu dáng đa dạng như vậy. Còn rủ mọi người lần sau lại tới mua. Nếu chất lượng thế này, bọn họ không hận chết tôi sao?”
Thấy người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, mọi người đều lòng đầy căm phẫn, khiến Cố Nam Huyền tranh thủ kỳ nghỉ đông tới đây giúp đỡ tức giận dậm chân, định xông lên phía trước lý luận với bọn họ, lại bị Cố Nam Sóc kéo về.
Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn bốn phía, trong đám người xem náo nhiệt bên ngoài, bảy mươi phần trăm là ông chủ của mấy cửa hàng bên này, trong số đó không ít cửa hàng bán quần áo thời trang. Đối mặt với ánh mắt của Cố Nam Sóc, có người lập tức quay đầu đi, giả vờ xem nơi khác, nhưng biểu cảm vui sướng khi người ta gặp họa lộ rõ trên nét mặt, muốn ngăn cũng không ngăn nổi.
Trong lòng Cố Nam Sóc hiểu rõ, chuyện hôm nay có người đứng sau giật dây. Nếu không có gì bất ngờ, người đứng sau màn chắc chắn là một trong số mấy ông chủ cửa hàng quần áo trên con phố này. Không phải ông ta, chính là bà ấy.
Hai mắt hắn lóe lên, ý nghĩ của đối phương hay lắm, hàng của hắn xảy ra vấn đề, hoặc phải bồi thường, hoặc liều chết chơi xấu. Cho dù lựa cọn cách nào đều sẽ thua cuộc.
Nếu như bồi thường, chẳng khác nào tự nhận hàng của mình không tốt. Có ba vết xe đổ này, người mua trước đó đều sẽ nghi ngờ có phải hàng hóa mình mua cũng có vấn đề hay không, tất cả đều qua bên này yêu cầu trả hàng bồi tiền, hắn mất máu lớn.
Nếu liều chết chơi xấu, tướng ăn quá khó coi, có ba “Nhân chứng sống” ở đây, còn có “Vật chứng” trong tay bọn họ, cần như có thể chứng thực hàng hóa có vấn đề. Không chịu bồi thường sẽ mất danh dự, cửa hàng khó có thể tiếp tục kinh doanh.
Cố Nam Sóc thu mắt lại, nhìn về phía quần áo giày da trong tay ba kẻ gây rối kia, mắt khẽ chớp chớp, vẫy vay gọi Cố Nam Huyện lại, nói nhỏ bên tai cô hai câu, khóe miệng cong lên.
Đáng tiếc! Ý tưởng khá tốt, nhưng mà thủ đoạn quá ngu ngốc, chỉ sợ kẻ đứng sau màn lần này phải thất vọng rồi.
“Chủ quán, cậu buôn bán không thành thật nhé! Miệng thì nói với chúng tôi hàng hóa đều lấy tới từ Bằng Thành, còn có những món là nhập từ Cảng Thành, đảm bảo chất lượng quần áo. Nhưng cậu nhìn xem, tôi mới mặc hai ngày đã thành như vậy rồi!”
Đối tượng gây rối số một ném quần áo trong tay xuống, lộ ra một vết rách lớn kéo dài từ nách áo xuống tới eo.
“Còn tôi nữa! Trước đó cậu nói giày da này là hàng bán cho người nước ngoài, đế giày còn dãn nhãn tiếng Anh, nhưng mấy thứ đó tôi xem cũng không hiểu, vì tin lời cậu nói tôi mới bỏ ra sáu mươi đồng mua về. Còn nói cái gì có thể dùng được vài năm, nhưng bây giờ mới mấy ngày, đế giày đã bị gãy rồi.”
Đối tượng gây rối số hai vung tay phải đang cầm giày da lên, không ngừng đập vào quầy thu ngân, tức giận đến mức mặt đỏ tai hồng.
“Quần áo của tôi không đắt như giày da của anh, nhưng cũng mất mười mấy đồng đó! Anh xem vết rách này! Khổ cho tôi vô cùng cao hứng mặc quần áo mới đi làm, kết quả lại bị đồng nghiệp chê cười, bọn họ còn tưởng rằng tôi không có tiền, nên mua hàng hóa thứ phẩm người khác không cần!”
Kỹ thuật diễn của đối tượng gây rối số ba cao hơn hai người trước, nước mắt đã nghẹn đủ, mặt đầy vẻ ấm ức.
Ba người tôi một lời chị một câu, đúng vào thời gian nghỉ trưa phố xá náo nhiệt nhất, không lâu sau đã hấp dẫn người qua đường tụ lại xếp chật kín ba vòng trong ba vòng ngoài cửa hàng,
Bọn họ cầm quần áo, giày da bị hư hại lên, la lớn: “Các anh các chị, mọi người phân xử giúp chúng tôi với! Có ai làm ăn buôn bán thất đức như vậy không? Chủ cửa hàng này trang hoàng tốt như vậy, không phải người thiếu tiền, có cần phải lòng dạ hiểm độc kiếm tiền như vậy không? Chất lượng quần áo giày dép không tốt, dù trang hoàng đẹp cũng có ích lợi gì?”
“Còn tổ chức hoạt động rút bao lì xì đua vận may nữa! Có mấy bao lì xì có tiền đâu, có đáng để chúng ta bỏ tiền ra mua nhiều đồ như vậy không? Ngày hôm đó cái người rút trúng bao lì xì năm mươi đồng kia, nói không chừng cũng là người trong nhà bọn họ, giả vờ giả vịt cho chúng ta xem thôi!”
“Mọi người nhìn này, nhìn kỹ xem, quần áo đây, giày đây! Tôi mua quần áo ngoài chợ vài đồng một bộ cũng không kém như vậy. Ông chủ bán hàng vừa đắt vừa không đảm bảo chất lượng, nếu không cho trả hàng, tiền của chúng tôi chẳng phải ném đá trên sông sao?”
“Cũng đừng nói biết đâu không phải hàng do các cậu bán. Chủ quán, hàng hóa trong cửa hàng cậu, đa phần kiểu dáng các cửa hàng khác đều không có. Nào, mọi người đều qua đây nhìn xem, bộ quần áo này của tôi, chủ quán vẫn đang treo trên tường kia kìa!”
“Còn đôi giày này của tôi nữa! Chính là đôi giày đầu tiên bên trái kệ để giày! Mọi người nhìn xem, có phải giống nhau hay không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người chạy tới ngó đầu nhìn tới nhìn lui: “Đúng thật!”
“Sao bộ quần áo này lại thành ra như vậy?”
“Tôi cũng mua quần áo từ cửa hàng này, bây giờ vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì. Không phải mấy hôm nữa cũng như vậy chứ?”
“Mấy hôm trước tôi còn tuyên truyền giúp chủ cửa hàng đó, nói hiếm thấy trong huyện Nguyên Hoa chúng ta có cửa hàng nào trang hoàng khí phái, kiểu dáng đa dạng như vậy. Còn rủ mọi người lần sau lại tới mua. Nếu chất lượng thế này, bọn họ không hận chết tôi sao?”
Thấy người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, mọi người đều lòng đầy căm phẫn, khiến Cố Nam Huyền tranh thủ kỳ nghỉ đông tới đây giúp đỡ tức giận dậm chân, định xông lên phía trước lý luận với bọn họ, lại bị Cố Nam Sóc kéo về.
Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn bốn phía, trong đám người xem náo nhiệt bên ngoài, bảy mươi phần trăm là ông chủ của mấy cửa hàng bên này, trong số đó không ít cửa hàng bán quần áo thời trang. Đối mặt với ánh mắt của Cố Nam Sóc, có người lập tức quay đầu đi, giả vờ xem nơi khác, nhưng biểu cảm vui sướng khi người ta gặp họa lộ rõ trên nét mặt, muốn ngăn cũng không ngăn nổi.
Trong lòng Cố Nam Sóc hiểu rõ, chuyện hôm nay có người đứng sau giật dây. Nếu không có gì bất ngờ, người đứng sau màn chắc chắn là một trong số mấy ông chủ cửa hàng quần áo trên con phố này. Không phải ông ta, chính là bà ấy.
Hai mắt hắn lóe lên, ý nghĩ của đối phương hay lắm, hàng của hắn xảy ra vấn đề, hoặc phải bồi thường, hoặc liều chết chơi xấu. Cho dù lựa cọn cách nào đều sẽ thua cuộc.
Nếu như bồi thường, chẳng khác nào tự nhận hàng của mình không tốt. Có ba vết xe đổ này, người mua trước đó đều sẽ nghi ngờ có phải hàng hóa mình mua cũng có vấn đề hay không, tất cả đều qua bên này yêu cầu trả hàng bồi tiền, hắn mất máu lớn.
Nếu liều chết chơi xấu, tướng ăn quá khó coi, có ba “Nhân chứng sống” ở đây, còn có “Vật chứng” trong tay bọn họ, cần như có thể chứng thực hàng hóa có vấn đề. Không chịu bồi thường sẽ mất danh dự, cửa hàng khó có thể tiếp tục kinh doanh.
Cố Nam Sóc thu mắt lại, nhìn về phía quần áo giày da trong tay ba kẻ gây rối kia, mắt khẽ chớp chớp, vẫy vay gọi Cố Nam Huyện lại, nói nhỏ bên tai cô hai câu, khóe miệng cong lên.
Đáng tiếc! Ý tưởng khá tốt, nhưng mà thủ đoạn quá ngu ngốc, chỉ sợ kẻ đứng sau màn lần này phải thất vọng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro