Thập Niên 80 Quân Hôn : Cô Vợ Nhỏ Lợi Hại Của Hán Tử Kiếm Được Cả Gia Tài
Chương 2
2024-10-12 09:48:22
Cô có thêm một vài ký ức không thuộc về mình. Ngước mắt lên nhìn, cô thấy mình đã đến một ngôi làng nhỏ lạc hậu của thập niên 80 và trở thành mẹ của ba đứa con. Điều này cũng khiến ngôi làng ấy rộ lên một tin tức chấn động.
...
Trong bệnh viện, khi tỉnh lại, bà Tiêu ôm chặt lấy hai đứa con trai của mình, gào khóc om sòm.
"Chúng mày cứu tao làm gì? Tao còn mặt mũi nào sống nữa? Thà chết đi cho rồi!"
"Trời ơi, sao số phận của tao khổ thế này, tao còn sống làm gì nữa?"
Tiếng khóc ai oán của bà Tiêu vang dội vào tai Thẩm Ni, cô bất đắc dĩ gãi gãi lỗ tai, ánh mắt hướng về phía cô bé nhỏ đang nằm yên lặng trên giường.
"Thật tình, thù hận gì mà lại đánh con bé ra nông nỗi này, không chỉ đầu bị thương, mà cả người cũng không có chỗ nào lành lặn, còn cô nữa, toàn thân bầm tím cả."
Mùa hè mặc đồ mỏng, khi bác sĩ xử lý vết thương cho đứa trẻ, họ cũng nhìn thấy những vết thương trên người Thẩm Ni, không chịu nổi liền buột miệng nói ra đầy căm phẫn.
Thẩm Ni cười lạnh một tiếng, nếu cô nói rằng tất cả chỉ vì một quả trứng gà, không biết bác sĩ có cảm thấy cô đánh bà Tiêu như thế là quá nhẹ không.
Nhưng bà Tiêu vẫn chưa biết yên phận, tiếp tục than thở đầy ấm ức, khóc lóc rền rĩ.
"Tao sống ngần này tuổi rồi mà chưa từng thấy con dâu nào dám đánh mẹ chồng, tao đã tạo nghiệp gì thế này."
"Không được, chúng mày phải lập tức gửi điện báo cho lão cả, bảo nó về ngay mà dạy dỗ vợ nó."
"Không, con đàn bà này không thể để trong nhà nữa, nhất định phải đuổi con nhà họ Thẩm này về nhà mẹ đẻ, đuổi hết cả ba đứa con gái không đáng tiền của nó đi cùng."
Có vẻ điện báo chắc chắn sẽ được gửi đi, và có lẽ người chồng của cô, cha của những đứa trẻ sẽ sớm quay về.
Thật là một gia đình độc ác! Cả nhà đều xấu xa, kẻ này còn độc ác hơn kẻ kia.
Không biết chồng của nguyên chủ, Tiêu Phong, là người như thế nào, ký ức của nguyên chủ về anh ta cũng ít ỏi.
Nguyên chủ năm nay 26 tuổi, cưới Tiêu Phong khi mới 18, lúc đó anh ta vừa nhập ngũ không lâu. Một năm sau, cô sinh đứa con gái đầu lòng là Xuân Xuân, năm nay đã 8 tuổi.
Nguyên chủ có thể chất dễ mang thai, chỉ sau 8 tháng sinh Xuân Xuân, khi Tiêu Phong về thăm nhà ba ngày, đi chưa bao lâu cô lại mang thai, sinh ra đứa con gái thứ hai là Hạ Hạ, năm nay 6 tuổi.
Nhưng chưa dừng lại ở đó.
Ba năm trước, Thẩm Ni đưa con về thăm nhà trong nửa tháng, và lại bị Tiêu Phong “gieo giống” lần nữa, kết quả là có thêm Thu Thu, năm nay 3 tuổi.
Thẩm Ni thật sự khâm phục nguyên chủ, chẳng lẽ cô ta không biết kế hoạch hóa sao?
"Thủ phạm" Tiêu Phong ba năm nay không thấy bóng dáng đâu, ngoài việc gửi tiền trợ cấp kèm theo vài câu vô thưởng vô phạt rằng anh ta vẫn ổn, còn chuyện nhà thế nào thì chẳng thèm quan tâm lấy một lời.
Thẩm Ni đã canh chừng con suốt cả buổi chiều, đứa bé vẫn chưa tỉnh, cứ ngủ mãi cho đến nửa đêm cô mới nghe thấy tiếng động.
Đôi mắt mơ màng của cô lập tức tỉnh táo khi chạm phải ánh mắt đen láy, đầy giận dữ của Xuân Xuân.
"Con tỉnh rồi à? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không? Ví dụ như đầu có đau nhức hay chóng mặt, có buồn nôn hoặc cảm giác khó chịu khác không?"
Xuân Xuân chỉ nhìn chằm chằm cô, hai tay ôm lấy chân dựa vào tường, không nói một lời.
Thẩm Ni có cảm giác như có gai đâm sau lưng.
Cô còn chưa lập gia đình ở thời hiện đại, giờ đây đột nhiên bỏ qua bao nhiêu quy trình như thế này, cô cũng cần có thời gian để thích nghi và học hỏi chứ!
"Con mà cảm thấy không khỏe thì phải nói với mẹ, phát hiện sớm sẽ dễ chữa trị, nhất là về đầu, nếu có vấn đề sẽ rất phiền phức."
Xuân Xuân vẫn không đáp lại, cứ nhìn chằm chằm như muốn thiêu đốt Thẩm Ni bằng ánh mắt.
Thẩm Ni nở một nụ cười ngượng ngùng, "Con khát nước không? Có muốn uống chút nước không? Hay là con cần đi vệ sinh?"
Xuân Xuân vẫn không nói gì, khiến Thẩm Ni cảm thấy rợn người.
Đột nhiên, Xuân Xuân thốt ra một câu chẳng hề giống như lời của một đứa trẻ cùng lứa tuổi.
Không muốn bỏ lỡ...
...
Trong bệnh viện, khi tỉnh lại, bà Tiêu ôm chặt lấy hai đứa con trai của mình, gào khóc om sòm.
"Chúng mày cứu tao làm gì? Tao còn mặt mũi nào sống nữa? Thà chết đi cho rồi!"
"Trời ơi, sao số phận của tao khổ thế này, tao còn sống làm gì nữa?"
Tiếng khóc ai oán của bà Tiêu vang dội vào tai Thẩm Ni, cô bất đắc dĩ gãi gãi lỗ tai, ánh mắt hướng về phía cô bé nhỏ đang nằm yên lặng trên giường.
"Thật tình, thù hận gì mà lại đánh con bé ra nông nỗi này, không chỉ đầu bị thương, mà cả người cũng không có chỗ nào lành lặn, còn cô nữa, toàn thân bầm tím cả."
Mùa hè mặc đồ mỏng, khi bác sĩ xử lý vết thương cho đứa trẻ, họ cũng nhìn thấy những vết thương trên người Thẩm Ni, không chịu nổi liền buột miệng nói ra đầy căm phẫn.
Thẩm Ni cười lạnh một tiếng, nếu cô nói rằng tất cả chỉ vì một quả trứng gà, không biết bác sĩ có cảm thấy cô đánh bà Tiêu như thế là quá nhẹ không.
Nhưng bà Tiêu vẫn chưa biết yên phận, tiếp tục than thở đầy ấm ức, khóc lóc rền rĩ.
"Tao sống ngần này tuổi rồi mà chưa từng thấy con dâu nào dám đánh mẹ chồng, tao đã tạo nghiệp gì thế này."
"Không được, chúng mày phải lập tức gửi điện báo cho lão cả, bảo nó về ngay mà dạy dỗ vợ nó."
"Không, con đàn bà này không thể để trong nhà nữa, nhất định phải đuổi con nhà họ Thẩm này về nhà mẹ đẻ, đuổi hết cả ba đứa con gái không đáng tiền của nó đi cùng."
Có vẻ điện báo chắc chắn sẽ được gửi đi, và có lẽ người chồng của cô, cha của những đứa trẻ sẽ sớm quay về.
Thật là một gia đình độc ác! Cả nhà đều xấu xa, kẻ này còn độc ác hơn kẻ kia.
Không biết chồng của nguyên chủ, Tiêu Phong, là người như thế nào, ký ức của nguyên chủ về anh ta cũng ít ỏi.
Nguyên chủ năm nay 26 tuổi, cưới Tiêu Phong khi mới 18, lúc đó anh ta vừa nhập ngũ không lâu. Một năm sau, cô sinh đứa con gái đầu lòng là Xuân Xuân, năm nay đã 8 tuổi.
Nguyên chủ có thể chất dễ mang thai, chỉ sau 8 tháng sinh Xuân Xuân, khi Tiêu Phong về thăm nhà ba ngày, đi chưa bao lâu cô lại mang thai, sinh ra đứa con gái thứ hai là Hạ Hạ, năm nay 6 tuổi.
Nhưng chưa dừng lại ở đó.
Ba năm trước, Thẩm Ni đưa con về thăm nhà trong nửa tháng, và lại bị Tiêu Phong “gieo giống” lần nữa, kết quả là có thêm Thu Thu, năm nay 3 tuổi.
Thẩm Ni thật sự khâm phục nguyên chủ, chẳng lẽ cô ta không biết kế hoạch hóa sao?
"Thủ phạm" Tiêu Phong ba năm nay không thấy bóng dáng đâu, ngoài việc gửi tiền trợ cấp kèm theo vài câu vô thưởng vô phạt rằng anh ta vẫn ổn, còn chuyện nhà thế nào thì chẳng thèm quan tâm lấy một lời.
Thẩm Ni đã canh chừng con suốt cả buổi chiều, đứa bé vẫn chưa tỉnh, cứ ngủ mãi cho đến nửa đêm cô mới nghe thấy tiếng động.
Đôi mắt mơ màng của cô lập tức tỉnh táo khi chạm phải ánh mắt đen láy, đầy giận dữ của Xuân Xuân.
"Con tỉnh rồi à? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không? Ví dụ như đầu có đau nhức hay chóng mặt, có buồn nôn hoặc cảm giác khó chịu khác không?"
Xuân Xuân chỉ nhìn chằm chằm cô, hai tay ôm lấy chân dựa vào tường, không nói một lời.
Thẩm Ni có cảm giác như có gai đâm sau lưng.
Cô còn chưa lập gia đình ở thời hiện đại, giờ đây đột nhiên bỏ qua bao nhiêu quy trình như thế này, cô cũng cần có thời gian để thích nghi và học hỏi chứ!
"Con mà cảm thấy không khỏe thì phải nói với mẹ, phát hiện sớm sẽ dễ chữa trị, nhất là về đầu, nếu có vấn đề sẽ rất phiền phức."
Xuân Xuân vẫn không đáp lại, cứ nhìn chằm chằm như muốn thiêu đốt Thẩm Ni bằng ánh mắt.
Thẩm Ni nở một nụ cười ngượng ngùng, "Con khát nước không? Có muốn uống chút nước không? Hay là con cần đi vệ sinh?"
Xuân Xuân vẫn không nói gì, khiến Thẩm Ni cảm thấy rợn người.
Đột nhiên, Xuân Xuân thốt ra một câu chẳng hề giống như lời của một đứa trẻ cùng lứa tuổi.
Không muốn bỏ lỡ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro