Thập Niên 80: Quân Tẩu Pháo Hôi Hắc Hóa, Tái Giá Phúc Hắc Quân Nhân
Chương 28
2024-11-07 15:59:38
Thẩm Thu Bạch hơi bất ngờ, bởi trong ký ức, Hạ Thanh Thanh vốn là một cô gái nhút nhát, xinh đẹp nhưng yếu đuối, thường xuyên bị anh chị bắt nạt mà không dám phản kháng. Tuy nhiên, anh cũng biết sự yếu đuối của cô là do cha mẹ bất công gây ra. Dù thấy tiếc cho Hạ Thanh Thanh khi phải lấy Dương Hồng Binh, anh cũng hiểu đó là chuyện riêng của gia đình người khác, bản thân anh không thể xen vào.
Nhưng dưới lời kể của bà Dương, Hạ Thanh Thanh hiện lên như một người dám đạp đổ mọi thứ, chỉ mới ngày đầu bước chân vào nhà đã khiến mọi thứ xáo trộn, còn đẩy Hồng Binh vào đồn công an.
Điều này khiến Thẩm Thu Bạch thấy thú vị. Cô gái nhút nhát ấy hóa ra lại là “sói đội lốt cừu” sao?
Ông Dương thấy anh im lặng, bèn thúc giục thêm: “Dù gì chúng ta cũng là người một nhà. Cháu ở nhà tôi suốt bốn năm, mà Hồng Binh lại lớn lên bên cháu, không lẽ cháu để mặc nó chịu chết?”
“Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với bên công an.” Thẩm Thu Bạch đáp ngắn gọn rồi ra hiệu cho Thiết Ngưu đưa họ ra ngoài.
Thiết Ngưu không chần chừ, nhấc ông bà Dương lên và đẩy ra ngoài, đóng cửa cái “rầm”. Bà Dương chưa chịu bỏ cuộc, còn định gõ cửa tiếp, nhưng ông Dương kéo bà ta đi. Thẩm Thu Bạch giờ là giám đốc nhà máy, chẳng thể làm căng với anh, vả lại anh cũng đã hứa sẽ can thiệp, nên họ chỉ còn biết chờ đợi.
“Anh, anh định thật sự cứu tên khốn Hồng Binh đó à?” Thiết Ngưu hỏi.
Thẩm Thu Bạch cười, lấy điện thoại quay số: “Tôi chỉ nói là sẽ can thiệp, còn xử lý thế nào là do tôi quyết định.”
“Anh, anh bảo công an đưa Hồng Binh đến nhà giam dành cho tử tù đi, rồi cho nó biết mùi vị!” Thiết Ngưu đầy phấn khích, bao lần hắn ta muốn dạy cho Hồng Binh một bài học vì đã chọc giận Thẩm Thu Bạch, nhưng anh luôn cản lại, bảo rằng chẳng đáng bận tâm. Giờ xem ra cơ hội đã tới.
Thẩm Thu Bạch nhìn hắn ta cảnh cáo, dù Thiết Ngưu thật thà nhưng sức mạnh thì không ai sánh nổi. Chỉ cần một cái búng tay, Hồng Binh chẳng là gì so với hắn ta.
Cuối cùng, điện thoại kết nối.
“Gọi tôi vào giờ này có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia là Cảnh Tân Hoa, đội trưởng đội điều tra hình sự Thượng Hải, một anh hùng thực chiến, nay chuyển sang làm trong ngành cảnh sát. Tân Hoa vốn là anh em thân thiết của Thẩm Thu Bạch.
“Có chút chuyện. Một tiếng rưỡi trước công an bắt một tên Hồng Binh vì tội quấy rối. Nhờ các anh em trong đó ‘chăm sóc’ hắn kỹ lưỡng chút, và giữ hắn lâu lâu một tí nhé,” Thẩm Thu Bạch nói bằng giọng điềm tĩnh, trông anh vẫn nho nhã như mọi khi nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng.
"Bao lâu?"
"Hai năm đi... Khụ khụ!" Thẩm Thu Bạch cười, hai năm chắc đủ để Hạ Thanh Thanh hành động rồi.
Nhưng dưới lời kể của bà Dương, Hạ Thanh Thanh hiện lên như một người dám đạp đổ mọi thứ, chỉ mới ngày đầu bước chân vào nhà đã khiến mọi thứ xáo trộn, còn đẩy Hồng Binh vào đồn công an.
Điều này khiến Thẩm Thu Bạch thấy thú vị. Cô gái nhút nhát ấy hóa ra lại là “sói đội lốt cừu” sao?
Ông Dương thấy anh im lặng, bèn thúc giục thêm: “Dù gì chúng ta cũng là người một nhà. Cháu ở nhà tôi suốt bốn năm, mà Hồng Binh lại lớn lên bên cháu, không lẽ cháu để mặc nó chịu chết?”
“Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với bên công an.” Thẩm Thu Bạch đáp ngắn gọn rồi ra hiệu cho Thiết Ngưu đưa họ ra ngoài.
Thiết Ngưu không chần chừ, nhấc ông bà Dương lên và đẩy ra ngoài, đóng cửa cái “rầm”. Bà Dương chưa chịu bỏ cuộc, còn định gõ cửa tiếp, nhưng ông Dương kéo bà ta đi. Thẩm Thu Bạch giờ là giám đốc nhà máy, chẳng thể làm căng với anh, vả lại anh cũng đã hứa sẽ can thiệp, nên họ chỉ còn biết chờ đợi.
“Anh, anh định thật sự cứu tên khốn Hồng Binh đó à?” Thiết Ngưu hỏi.
Thẩm Thu Bạch cười, lấy điện thoại quay số: “Tôi chỉ nói là sẽ can thiệp, còn xử lý thế nào là do tôi quyết định.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh, anh bảo công an đưa Hồng Binh đến nhà giam dành cho tử tù đi, rồi cho nó biết mùi vị!” Thiết Ngưu đầy phấn khích, bao lần hắn ta muốn dạy cho Hồng Binh một bài học vì đã chọc giận Thẩm Thu Bạch, nhưng anh luôn cản lại, bảo rằng chẳng đáng bận tâm. Giờ xem ra cơ hội đã tới.
Thẩm Thu Bạch nhìn hắn ta cảnh cáo, dù Thiết Ngưu thật thà nhưng sức mạnh thì không ai sánh nổi. Chỉ cần một cái búng tay, Hồng Binh chẳng là gì so với hắn ta.
Cuối cùng, điện thoại kết nối.
“Gọi tôi vào giờ này có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia là Cảnh Tân Hoa, đội trưởng đội điều tra hình sự Thượng Hải, một anh hùng thực chiến, nay chuyển sang làm trong ngành cảnh sát. Tân Hoa vốn là anh em thân thiết của Thẩm Thu Bạch.
“Có chút chuyện. Một tiếng rưỡi trước công an bắt một tên Hồng Binh vì tội quấy rối. Nhờ các anh em trong đó ‘chăm sóc’ hắn kỹ lưỡng chút, và giữ hắn lâu lâu một tí nhé,” Thẩm Thu Bạch nói bằng giọng điềm tĩnh, trông anh vẫn nho nhã như mọi khi nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng.
"Bao lâu?"
"Hai năm đi... Khụ khụ!" Thẩm Thu Bạch cười, hai năm chắc đủ để Hạ Thanh Thanh hành động rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro