Thập Niên 80: Quân Tẩu Pháo Hôi Hắc Hóa, Tái Giá Phúc Hắc Quân Nhân
Chương 32
2024-11-07 15:59:38
“Đồ ngốc, gọi ‘ba’ đi, nếu không thì không được qua đây!”
Tiếng nói ngạo mạn của một đứa trẻ vang lên, xen lẫn tiếng cười nhạo của mấy đứa khác và cả tiếng khóc thút thít quen thuộc.
Trái tim Thanh Thanh chùng xuống, cô chạy nhanh về phía tiếng động, cảnh tượng khiến cô như muốn vỡ tung. Tiểu Ngư bị mấy đứa con trai lớn hơn ghì xuống đất, ép cậu phải bò qua háng của một đứa khác.
Tiểu Ngư khóc nức nở, không chịu bò qua, khuôn mặt cậu đầy những vết bầm tím.
“Nếu mày không gọi ‘ba’ thì phải liếm giày cho tao!” Đứa lớn nhất ngạo nghễ cười, nâng chân bắt Tiểu Ngư liếm đôi giày bẩn thỉu, trong khi mấy đứa khác ghì đầu cậu xuống, ép cậu phải làm theo.
“Ư… Chị …” Tiểu Ngư vừa khóc vừa lắc đầu, nước mắt giàn giụa, cậu chỉ muốn có chị bên cạnh.
Thiết Ngưu và Thẩm Thu Bạch vừa đi ngang qua, thấy cảnh tượng ấy.
“Để tôi dạy cho bọn nó một bài học!”
“Khoan đã… Khụ khụ!” Thẩm Thu Bạch giữ lại, dù mặt anh đỏ lên vì ho kịch liệt. Anh ngăn Thiết Ngưu lại vì thấy Thanh Thanh. Khuôn mặt cô tràn ngập sát khí, loại ánh mắt này chỉ những ai thực sự từng giết người mới có.
Anh càng lúc càng tò mò về Hạ Thanh Thanh, cô gái này dường như ẩn chứa nhiều bí mật. Càng khám phá, càng phát hiện thêm điều mới.
“Anh, cô gái ấy người nhỏ nhắn, tay chân mảnh khảnh thế kia, làm sao đánh nổi bọn nhóc con nhà giàu...?” Thiết Ngưu ngạc nhiên trợn tròn mắt, miệng phát ra vài tiếng xuýt xoa.
Hạ Thanh Thanh đặt chiếc bánh trứng và bánh quy xuống, bước tới và tung một cú đá, hạ gục ngay thằng bé đang bắt em cô cúi xuống liếm giày cho đứa khác. Đứa nhóc này cô biết rất rõ, là con trai chủ xưởng, đã nhiều lần bắt nạt Tiểu Ngư mà không có ai ngăn cản. Hạ Khánh Sơn chẳng bao giờ quan tâm, khiến đám nhóc này ngày càng quá quắt.
Ngay sau đó, cô tiếp tục đá ngã mấy đứa khác đang áp chế Tiểu Ngư, đám còn lại thấy vậy sợ đến mức định bỏ chạy.
“Đứa nào dám chạy, giờ tao sẽ cắt tai đứa đấy ngay!” Hạ Thanh Thanh cầm lưỡi dao sáng loáng, đe dọa. Đây vốn là món đồ chơi quen thuộc của bọn trẻ trong xưởng, ai cũng có một con dao tự chế từ lưỡi cưa, được mài rất sắc. Một đầu của dao được bọc vải để cầm, đầu còn lại thì bén đến mức chỉ cần lướt qua là cắt được tai dễ như chơi.
Đám con trai chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy, chỉ biết run rẩy khóc nức nở, lo sợ Hạ Thanh Thanh sẽ ra tay thật.
Tiếng nói ngạo mạn của một đứa trẻ vang lên, xen lẫn tiếng cười nhạo của mấy đứa khác và cả tiếng khóc thút thít quen thuộc.
Trái tim Thanh Thanh chùng xuống, cô chạy nhanh về phía tiếng động, cảnh tượng khiến cô như muốn vỡ tung. Tiểu Ngư bị mấy đứa con trai lớn hơn ghì xuống đất, ép cậu phải bò qua háng của một đứa khác.
Tiểu Ngư khóc nức nở, không chịu bò qua, khuôn mặt cậu đầy những vết bầm tím.
“Nếu mày không gọi ‘ba’ thì phải liếm giày cho tao!” Đứa lớn nhất ngạo nghễ cười, nâng chân bắt Tiểu Ngư liếm đôi giày bẩn thỉu, trong khi mấy đứa khác ghì đầu cậu xuống, ép cậu phải làm theo.
“Ư… Chị …” Tiểu Ngư vừa khóc vừa lắc đầu, nước mắt giàn giụa, cậu chỉ muốn có chị bên cạnh.
Thiết Ngưu và Thẩm Thu Bạch vừa đi ngang qua, thấy cảnh tượng ấy.
“Để tôi dạy cho bọn nó một bài học!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Khoan đã… Khụ khụ!” Thẩm Thu Bạch giữ lại, dù mặt anh đỏ lên vì ho kịch liệt. Anh ngăn Thiết Ngưu lại vì thấy Thanh Thanh. Khuôn mặt cô tràn ngập sát khí, loại ánh mắt này chỉ những ai thực sự từng giết người mới có.
Anh càng lúc càng tò mò về Hạ Thanh Thanh, cô gái này dường như ẩn chứa nhiều bí mật. Càng khám phá, càng phát hiện thêm điều mới.
“Anh, cô gái ấy người nhỏ nhắn, tay chân mảnh khảnh thế kia, làm sao đánh nổi bọn nhóc con nhà giàu...?” Thiết Ngưu ngạc nhiên trợn tròn mắt, miệng phát ra vài tiếng xuýt xoa.
Hạ Thanh Thanh đặt chiếc bánh trứng và bánh quy xuống, bước tới và tung một cú đá, hạ gục ngay thằng bé đang bắt em cô cúi xuống liếm giày cho đứa khác. Đứa nhóc này cô biết rất rõ, là con trai chủ xưởng, đã nhiều lần bắt nạt Tiểu Ngư mà không có ai ngăn cản. Hạ Khánh Sơn chẳng bao giờ quan tâm, khiến đám nhóc này ngày càng quá quắt.
Ngay sau đó, cô tiếp tục đá ngã mấy đứa khác đang áp chế Tiểu Ngư, đám còn lại thấy vậy sợ đến mức định bỏ chạy.
“Đứa nào dám chạy, giờ tao sẽ cắt tai đứa đấy ngay!” Hạ Thanh Thanh cầm lưỡi dao sáng loáng, đe dọa. Đây vốn là món đồ chơi quen thuộc của bọn trẻ trong xưởng, ai cũng có một con dao tự chế từ lưỡi cưa, được mài rất sắc. Một đầu của dao được bọc vải để cầm, đầu còn lại thì bén đến mức chỉ cần lướt qua là cắt được tai dễ như chơi.
Đám con trai chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy, chỉ biết run rẩy khóc nức nở, lo sợ Hạ Thanh Thanh sẽ ra tay thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro