Thập Niên 80: Quân Tẩu Pháo Hôi Hắc Hóa, Tái Giá Phúc Hắc Quân Nhân
Chương 33
2024-11-07 15:59:38
Hạ Thanh Thanh đạp một chân lên người thằng nhóc to con nhất, cầm chặt con dao, phía sau là Tiểu Ngư đang đứng, đôi mắt còn rưng rưng nhưng ánh lên vẻ ngưỡng mộ khi nhìn chị gái mình, sợ chỉ cần chớp mắt thôi thì chị lại biến mất.
“Mày dám bắt em tao phải gọi mày là ba hả?” Hạ Thanh Thanh cúi người, dí lưỡi dao vào sát tai Mạnh Kiệt. Thằng bé này cùng tuổi với Tiểu Ngư, con của chủ xưởng, mới 12 tuổi đã to lớn vượt trội, hay bắt nạt Tiểu Ngư đến mức tàn nhẫn.
“Em sai rồi, chị Thanh Thanh, em sai rồi, em hứa sẽ không dám nữa!” Mạnh Kiệt khóc thét, nước mắt nước mũi dàn dụa, chắc mẩm rằng tai mình đã bị cắt vì cảm giác lạnh lẽo từ lưỡi dao. Thằng bé tưởng tượng từ nay mình sẽ chỉ còn một tai mà sống, càng khóc thảm thiết hơn.
Hạ Thanh Thanh lạnh lùng nhìn, không đáp. Khí thế của cô khiến đám nhóc sợ đến mức phải quỳ xuống, run rẩy van xin: “Chị Thanh Thanh, từ nay tụi em sẽ không dám bắt nạt Tiểu Ngư nữa, tụi em sẽ làm bạn tốt với cậu ấy, thật đấy!”
“Chị Thanh Thanh, từ nay em sẽ gọi Tiểu Ngư là ba, để cậu ấy tha lỗi cho em, được không? Đừng cắt tai em… xin chị…”
Mạnh Kiệt khóc đến mức không thể nín, sợ hãi rằng tai còn lại của mình cũng sẽ chẳng giữ được lâu.
“Được thôi, vậy gọi đi!” Hạ Thanh Thanh kéo Tiểu Ngư đến trước mặt, lấy khăn tay lau khuôn mặt lấm lem nước mắt và bụi bẩn của cậu. Lớp bụi được lau sạch, để lộ ra gương mặt trong sáng và mang nét tinh nghịch của cậu bé. Tiểu Ngư có nhiều nét giống cô, với làn da trắng trẻo và đôi mắt to tròn trong veo như bầu trời sau cơn mưa.
“Sao còn chưa gọi?” Giọng của Hạ Thanh Thanh thêm phần lạnh lẽo, chân cô ấn mạnh xuống vai Mạnh Kiệt, khiến thằng bé kêu lên đau đớn.
“Gọi đây, gọi đây! Tiểu Ngư là ba em!” Mạnh Kiệt khóc nức nở, kêu lên từng tiếng, sợ nếu dừng lại thì sẽ chịu hình phạt lớn hơn.
“Không, mình tên là Tiểu Ngư thôi.” Tiểu Ngư nghiêm túc sửa lại , cậu bé không có nhu cầu làm cha ai cả, tên của cậu là Tiểu Ngư, một cái tên mà chị gái đã đặt.
“Ba! Ba! Ba! Cậu là ba tôi!” Mạnh Kiệt vừa khóc vừa lặp lại theo lệnh của Hạ Thanh Thanh, không dám dừng cho đến khi giọng khản đi.
Đến khi thằng bé thều thào không ra hơi, Hạ Thanh Thanh mới hạ giọng: “Được rồi, giờ liếm giày của Tiểu Ngư đi, làm sạch từng chút một!”
Mạnh Kiệt sợ hãi rụt người lại, ánh mắt đầy khẩn cầu. Thằng bé muốn chống lại nhưng không dám, cảnh trước mắt thật kinh tởm.
“Sao, thấy ghê à? Thế sao lại bắt Tiểu Ngư phải làm việc đó cho đôi giày bẩn thỉu của mày?” Hạ Thanh Thanh cười, vung lưỡi dao. Nếu không dạy đám nhóc này một bài học nhớ đời, chắc chắn chúng sẽ còn tiếp tục làm càn.
“Mày dám bắt em tao phải gọi mày là ba hả?” Hạ Thanh Thanh cúi người, dí lưỡi dao vào sát tai Mạnh Kiệt. Thằng bé này cùng tuổi với Tiểu Ngư, con của chủ xưởng, mới 12 tuổi đã to lớn vượt trội, hay bắt nạt Tiểu Ngư đến mức tàn nhẫn.
“Em sai rồi, chị Thanh Thanh, em sai rồi, em hứa sẽ không dám nữa!” Mạnh Kiệt khóc thét, nước mắt nước mũi dàn dụa, chắc mẩm rằng tai mình đã bị cắt vì cảm giác lạnh lẽo từ lưỡi dao. Thằng bé tưởng tượng từ nay mình sẽ chỉ còn một tai mà sống, càng khóc thảm thiết hơn.
Hạ Thanh Thanh lạnh lùng nhìn, không đáp. Khí thế của cô khiến đám nhóc sợ đến mức phải quỳ xuống, run rẩy van xin: “Chị Thanh Thanh, từ nay tụi em sẽ không dám bắt nạt Tiểu Ngư nữa, tụi em sẽ làm bạn tốt với cậu ấy, thật đấy!”
“Chị Thanh Thanh, từ nay em sẽ gọi Tiểu Ngư là ba, để cậu ấy tha lỗi cho em, được không? Đừng cắt tai em… xin chị…”
Mạnh Kiệt khóc đến mức không thể nín, sợ hãi rằng tai còn lại của mình cũng sẽ chẳng giữ được lâu.
“Được thôi, vậy gọi đi!” Hạ Thanh Thanh kéo Tiểu Ngư đến trước mặt, lấy khăn tay lau khuôn mặt lấm lem nước mắt và bụi bẩn của cậu. Lớp bụi được lau sạch, để lộ ra gương mặt trong sáng và mang nét tinh nghịch của cậu bé. Tiểu Ngư có nhiều nét giống cô, với làn da trắng trẻo và đôi mắt to tròn trong veo như bầu trời sau cơn mưa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao còn chưa gọi?” Giọng của Hạ Thanh Thanh thêm phần lạnh lẽo, chân cô ấn mạnh xuống vai Mạnh Kiệt, khiến thằng bé kêu lên đau đớn.
“Gọi đây, gọi đây! Tiểu Ngư là ba em!” Mạnh Kiệt khóc nức nở, kêu lên từng tiếng, sợ nếu dừng lại thì sẽ chịu hình phạt lớn hơn.
“Không, mình tên là Tiểu Ngư thôi.” Tiểu Ngư nghiêm túc sửa lại , cậu bé không có nhu cầu làm cha ai cả, tên của cậu là Tiểu Ngư, một cái tên mà chị gái đã đặt.
“Ba! Ba! Ba! Cậu là ba tôi!” Mạnh Kiệt vừa khóc vừa lặp lại theo lệnh của Hạ Thanh Thanh, không dám dừng cho đến khi giọng khản đi.
Đến khi thằng bé thều thào không ra hơi, Hạ Thanh Thanh mới hạ giọng: “Được rồi, giờ liếm giày của Tiểu Ngư đi, làm sạch từng chút một!”
Mạnh Kiệt sợ hãi rụt người lại, ánh mắt đầy khẩn cầu. Thằng bé muốn chống lại nhưng không dám, cảnh trước mắt thật kinh tởm.
“Sao, thấy ghê à? Thế sao lại bắt Tiểu Ngư phải làm việc đó cho đôi giày bẩn thỉu của mày?” Hạ Thanh Thanh cười, vung lưỡi dao. Nếu không dạy đám nhóc này một bài học nhớ đời, chắc chắn chúng sẽ còn tiếp tục làm càn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro