Thập Niên 80: Quân Tẩu Pháo Hôi Hắc Hóa, Tái Giá Phúc Hắc Quân Nhân
Chương 38
2024-11-07 15:59:38
Ông ngoại từng nói, Hạ Minh Xa là người thiếu quyết đoán, lười nhác, chỉ giỏi ăn chơi. Điều duy nhất nổi bật ở ông ta là vẻ bề ngoài hào nhoáng, khiến không ít cô gái say mê.
Kiếp này, Hạ Thanh Thanh không có ý định nhận lại người thân với nhà họ Hạ. Tốt nhất là họ cứ tránh xa cô, còn nếu dám đụng đến cô, cô sẽ không nương tay.
Suy nghĩ đến đây, đôi mắt Hạ Thanh Thanh thoáng hiện lên một tia sắc lạnh. Cô nắm chặt tay, cảm nhận bàn tay mềm mại và ấm áp của Tiểu Ngư trong lòng bàn tay mình, lòng cô kiên định hơn.
“Chị?” Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, giọng nói mềm mại khiến cô nở một nụ cười, cô buông tay, nói nhẹ nhàng: "Ăn bánh kem đi.”
Cô mở túi giấy đựng bánh kem và cẩn thận đút cho Tiểu Ngư một miếng. Cậu bé phồng má nhai trông như một chú chuột hamster, khiến Hạ Thanh Thanh không nhịn được véo nhẹ vào má cậu. Tiểu Ngư gầy quá, mặt thiếu đi lớp thịt mềm mại, chỉ toàn là xương.
Họ đã đến tầng ba, hành lang dài và yên tĩnh, nhiều căn phòng đóng cửa im lìm, phần lớn người trong khu đã đi làm. Chắc chắn Hứa Mạn Như đang ở nhà ngủ trưa, mỗi ngày bà ta luôn bảo đảm ngủ đủ mười tiếng để giữ gìn nhan sắc.
Dù mới 37 tuổi, Hứa Mạn Như vẫn sở hữu vóc dáng quyến rũ, gương mặt trẻ trung khiến ai cũng nghĩ bà ta chỉ mới khoảng 30. Đến nhà máy, bà ta luôn khiến đàn ông phải ngoái nhìn, trong khi phụ nữ xì xào sau lưng gọi bà ta là “hồ ly tinh”.
Hạ Thanh Thanh đứng trước cửa phòng nhà họ Hạ và gõ mạnh.
“Ai đấy?” Giọng của Hứa Mạn Như có phần gắt gỏng.
“Là tôi!” Hạ Thanh Thanh gõ thêm vài cái, cố ý làm ồn đến mức bà ta không thể nào ngủ tiếp. Cửa vừa mở, Hứa Mạn Như bước ra với vẻ mặt đầy tức giận: “Mày đã lấy chồng rồi, về đây làm gì nữa? Nghe nói mày lại gây chuyện bên nhà chồng, khiến cha mẹ chồng sáng nay sang đây làm ầm lên, còn lấy luôn tiền sính lễ…”
Tiếng mắng của Hứa Mạn Như ngưng bặt khi Hạ Thanh Thanh bất ngờ túm lấy cổ bà ta, kéo mạnh vào phòng và ra hiệu cho Tiểu Ngư đóng cửa lại.
“Chuyện không liên quan đến em. Ăn bánh kem đi." Hạ Thanh Thanh cười với Tiểu Ngư. Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục ăn bánh, không màng đến Hứa Mạn Như.
Đối với Tiểu Ngư, chỉ có chị gái là tốt, còn lại ai cũng là người xấu.
“Con nhỏ này phát điên gì đấy? Tao là mẹ mày, đồ bất hiếu, không sợ trời đánh sao?” Hứa Mạn Như vừa được thả ra, liền quay sang quát mắng. Giờ bà ta đã tin lời ông Dương nói.
“Nếu Hạ Khánh Sơn biết chuyện bà ngoại tình với Hạ Đào hai năm trước, bà nghĩ ông ta có ‘xử’ bà không?” Hạ Thanh Thanh nói, và ngay lập tức thấy sắc mặt Hứa Mạn Như biến đổi, trắng bệch không còn giọt máu.
Kiếp này, Hạ Thanh Thanh không có ý định nhận lại người thân với nhà họ Hạ. Tốt nhất là họ cứ tránh xa cô, còn nếu dám đụng đến cô, cô sẽ không nương tay.
Suy nghĩ đến đây, đôi mắt Hạ Thanh Thanh thoáng hiện lên một tia sắc lạnh. Cô nắm chặt tay, cảm nhận bàn tay mềm mại và ấm áp của Tiểu Ngư trong lòng bàn tay mình, lòng cô kiên định hơn.
“Chị?” Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, giọng nói mềm mại khiến cô nở một nụ cười, cô buông tay, nói nhẹ nhàng: "Ăn bánh kem đi.”
Cô mở túi giấy đựng bánh kem và cẩn thận đút cho Tiểu Ngư một miếng. Cậu bé phồng má nhai trông như một chú chuột hamster, khiến Hạ Thanh Thanh không nhịn được véo nhẹ vào má cậu. Tiểu Ngư gầy quá, mặt thiếu đi lớp thịt mềm mại, chỉ toàn là xương.
Họ đã đến tầng ba, hành lang dài và yên tĩnh, nhiều căn phòng đóng cửa im lìm, phần lớn người trong khu đã đi làm. Chắc chắn Hứa Mạn Như đang ở nhà ngủ trưa, mỗi ngày bà ta luôn bảo đảm ngủ đủ mười tiếng để giữ gìn nhan sắc.
Dù mới 37 tuổi, Hứa Mạn Như vẫn sở hữu vóc dáng quyến rũ, gương mặt trẻ trung khiến ai cũng nghĩ bà ta chỉ mới khoảng 30. Đến nhà máy, bà ta luôn khiến đàn ông phải ngoái nhìn, trong khi phụ nữ xì xào sau lưng gọi bà ta là “hồ ly tinh”.
Hạ Thanh Thanh đứng trước cửa phòng nhà họ Hạ và gõ mạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ai đấy?” Giọng của Hứa Mạn Như có phần gắt gỏng.
“Là tôi!” Hạ Thanh Thanh gõ thêm vài cái, cố ý làm ồn đến mức bà ta không thể nào ngủ tiếp. Cửa vừa mở, Hứa Mạn Như bước ra với vẻ mặt đầy tức giận: “Mày đã lấy chồng rồi, về đây làm gì nữa? Nghe nói mày lại gây chuyện bên nhà chồng, khiến cha mẹ chồng sáng nay sang đây làm ầm lên, còn lấy luôn tiền sính lễ…”
Tiếng mắng của Hứa Mạn Như ngưng bặt khi Hạ Thanh Thanh bất ngờ túm lấy cổ bà ta, kéo mạnh vào phòng và ra hiệu cho Tiểu Ngư đóng cửa lại.
“Chuyện không liên quan đến em. Ăn bánh kem đi." Hạ Thanh Thanh cười với Tiểu Ngư. Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục ăn bánh, không màng đến Hứa Mạn Như.
Đối với Tiểu Ngư, chỉ có chị gái là tốt, còn lại ai cũng là người xấu.
“Con nhỏ này phát điên gì đấy? Tao là mẹ mày, đồ bất hiếu, không sợ trời đánh sao?” Hứa Mạn Như vừa được thả ra, liền quay sang quát mắng. Giờ bà ta đã tin lời ông Dương nói.
“Nếu Hạ Khánh Sơn biết chuyện bà ngoại tình với Hạ Đào hai năm trước, bà nghĩ ông ta có ‘xử’ bà không?” Hạ Thanh Thanh nói, và ngay lập tức thấy sắc mặt Hứa Mạn Như biến đổi, trắng bệch không còn giọt máu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro