Thập Niên 80: Quân Tẩu Pháo Hôi Hắc Hóa, Tái Giá Phúc Hắc Quân Nhân
Chương 39
2024-11-07 15:59:38
“Mày... Mày nói bậy bạ gì thế! Tao là mẹ mày, đừng mong tao để mày sống yên!” Hứa Mạn Như cứng giọng phủ nhận, nhưng vẻ hoảng hốt hiện rõ trên mặt. Bà ta lo sợ rằng nếu Hạ Khánh Sơn biết được, thì chắc chắn sẽ không để yên. Hạ Khánh Sơn vốn nổi tiếng thô bạo và hung hãn, sống cùng ông ta suốt 19 năm, Hứa Mạn Như quá rõ tính khí đáng sợ của chồng.
Hạ Thanh Thanh cười lạnh lùng: “Tôi đã gả sang nhà họ Dương, Hạ Khánh Sơn dám đối đầu với nhà đó sao? Bà lo cho bản thân trước đi, hay là để tôi đi nói với ông ta luôn?”
Cô giả vờ quay người bước đi, khiến Hứa Mạn Như hoảng sợ nắm chặt lấy tay cô, năn nỉ: “Thanh Thanh, mẹ là mẹ của con. Chúng ta là người một nhà, con không nhẫn tâm hại chết mẹ mình chứ?”
“Ông ngoại để lại căn nhà ở quê cho tôi, bà chuyển tên lại cho tôi ngay!” Hạ Thanh Thanh thẳng thừng nói, không buồn đôi co thêm. Mục đích của cô khi đến đây chính là đòi lại căn nhà đó.
Căn nhà vốn thuộc về cô, nhưng khi ông ngoại mất, cô còn quá nhỏ, lại khao khát tình thương của mẹ. Chỉ qua vài lời ngon ngọt, Hứa Mạn Như đã lừa cô chuyển tên căn nhà. Khi cô vào tù, nghe Thẩm Thu Bạch kể lại, Hứa Mạn Như đã tìm được một hũ tiền và vàng chôn trong nhà cũ, bán hết số vàng đó để mở một cửa hàng thời trang, sống cuộc đời sung túc.
Hạ Thanh Thanh không hối tiếc về số vàng đó, điều cô tiếc nhất là những cuốn sách y học và ghi chép mà ông ngoại để lại, tất cả đều bị Hứa Mạn Như vứt bỏ. May mà Tiểu Ngư giấu được một cuốn và lén mang vào cho cô xem trong tù. Chính cuốn sách đó đã khiến cô say mê y học và bắt đầu tự học.
Kiếp này, cô nhất định sẽ giữ lại tất cả những gì ông ngoại để lại.
Hứa Mạn Như cố gắng giữ bình tĩnh, miễn cưỡng nói: “Nhà thì để mẹ giữ cho con và Tiểu Ngư, sau này chắc chắn sẽ thuộc về các con thôi, cứ yên tâm.”
Hạ Thanh Thanh quay người bước đi, vẫn không quên buông lại một câu: “Nếu Hạ Khánh Sơn biết bà và Hạ Đào dám làm chuyện bẩn thỉu trên giường của ông ta, bà nghĩ ông ta sẽ phản ứng thế nào?”
“Mày đứng lại! Chúng ta có thể thương lượng mà!” Hứa Mạn Như tức giận hét lên, căn nhà đó tuy ở quê nhưng cũng có chút giá trị, bà ta không muốn mất nó vào tay Hạ Thanh Thanh.
Nhưng Hạ Thanh Thanh không dừng lại, cô đã bước ra đến cửa.
“Đừng quên là Tiểu Ngư vẫn còn ở trong nhà này! Nếu tao sống không tốt, Tiểu Ngư cũng đừng mong được yên ổn!” Hứa Mạn Như lập tức lấy lại tự tin. Bà ta biết rõ Tiểu Ngư là người mà Hạ Thanh Thanh để tâm nhất, vừa rồi vì quá mất bình tĩnh nên bị cô con gái ép buộc, giờ thì bà ta đã tìm được điểm yếu của Hạ Thanh Thanh.
Hạ Thanh Thanh cười lạnh lùng: “Tôi đã gả sang nhà họ Dương, Hạ Khánh Sơn dám đối đầu với nhà đó sao? Bà lo cho bản thân trước đi, hay là để tôi đi nói với ông ta luôn?”
Cô giả vờ quay người bước đi, khiến Hứa Mạn Như hoảng sợ nắm chặt lấy tay cô, năn nỉ: “Thanh Thanh, mẹ là mẹ của con. Chúng ta là người một nhà, con không nhẫn tâm hại chết mẹ mình chứ?”
“Ông ngoại để lại căn nhà ở quê cho tôi, bà chuyển tên lại cho tôi ngay!” Hạ Thanh Thanh thẳng thừng nói, không buồn đôi co thêm. Mục đích của cô khi đến đây chính là đòi lại căn nhà đó.
Căn nhà vốn thuộc về cô, nhưng khi ông ngoại mất, cô còn quá nhỏ, lại khao khát tình thương của mẹ. Chỉ qua vài lời ngon ngọt, Hứa Mạn Như đã lừa cô chuyển tên căn nhà. Khi cô vào tù, nghe Thẩm Thu Bạch kể lại, Hứa Mạn Như đã tìm được một hũ tiền và vàng chôn trong nhà cũ, bán hết số vàng đó để mở một cửa hàng thời trang, sống cuộc đời sung túc.
Hạ Thanh Thanh không hối tiếc về số vàng đó, điều cô tiếc nhất là những cuốn sách y học và ghi chép mà ông ngoại để lại, tất cả đều bị Hứa Mạn Như vứt bỏ. May mà Tiểu Ngư giấu được một cuốn và lén mang vào cho cô xem trong tù. Chính cuốn sách đó đã khiến cô say mê y học và bắt đầu tự học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếp này, cô nhất định sẽ giữ lại tất cả những gì ông ngoại để lại.
Hứa Mạn Như cố gắng giữ bình tĩnh, miễn cưỡng nói: “Nhà thì để mẹ giữ cho con và Tiểu Ngư, sau này chắc chắn sẽ thuộc về các con thôi, cứ yên tâm.”
Hạ Thanh Thanh quay người bước đi, vẫn không quên buông lại một câu: “Nếu Hạ Khánh Sơn biết bà và Hạ Đào dám làm chuyện bẩn thỉu trên giường của ông ta, bà nghĩ ông ta sẽ phản ứng thế nào?”
“Mày đứng lại! Chúng ta có thể thương lượng mà!” Hứa Mạn Như tức giận hét lên, căn nhà đó tuy ở quê nhưng cũng có chút giá trị, bà ta không muốn mất nó vào tay Hạ Thanh Thanh.
Nhưng Hạ Thanh Thanh không dừng lại, cô đã bước ra đến cửa.
“Đừng quên là Tiểu Ngư vẫn còn ở trong nhà này! Nếu tao sống không tốt, Tiểu Ngư cũng đừng mong được yên ổn!” Hứa Mạn Như lập tức lấy lại tự tin. Bà ta biết rõ Tiểu Ngư là người mà Hạ Thanh Thanh để tâm nhất, vừa rồi vì quá mất bình tĩnh nên bị cô con gái ép buộc, giờ thì bà ta đã tìm được điểm yếu của Hạ Thanh Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro