Thập Niên 80: Quân Tẩu Pháo Hôi Hắc Hóa, Tái Giá Phúc Hắc Quân Nhân
Chương 42
2024-11-07 15:59:38
Hạ Thanh Thanh chẳng lo Hứa Mạn Như sẽ mách lẻo với Hạ Khánh Sơn, vì căn nhà cũ này từ lâu ông ta đã chẳng coi ra gì, và vốn cho rằng giấy tờ vẫn đứng tên cô. Thực tế, Hứa Mạn Như không phải chuyện gì cũng nói với Hạ Khánh Sơn. Ngay từ khi lấy ông ta, mục tiêu của bà ta chỉ là tìm một chỗ dựa để có cuộc sống an nhàn. Thời còn làm việc tại Ủy ban, Hạ Khánh Sơn có thể giúp bà ta sống thoải mái.
Nhưng sau khi Ủy ban giải tán, Hạ Khánh Sơn bị giáng chức, quay lại nhà máy làm việc, chân còn bị tật, giờ chỉ làm quản lý kho với lương tháng 36 đồng, chẳng đủ đáp ứng nhu cầu xa xỉ của Hứa Mạn Như.
Mỗi tháng bà ta đều muốn có thêm một bộ quần áo mới, đôi giày mới, lại còn phải đi làm tóc. 36 đồng tiền lương của chồng đưa hết cho bà ta tiêu xài cũng không đủ, huống chi bản thân Hạ Khánh Sơn cũng là người phóng khoáng, không bỏ thuốc lá rượu bia, mỗi bữa nhậu nhẹt cũng phải có đôi ba món nhắm. Thu nhập của ông ta còn chưa thỏa mãn nổi bản thân, thế nên ông ta và Hứa Mạn Như mới nhắm vào Hạ Thanh Thanh để bán cô đi với giá 800 đồng.
Nhưng số tiền 800 đồng đó còn chưa kịp nóng túi đã bị nhà họ Dương lấy mất, khiến cả hai tay trắng, mất hết cả vốn lẫn lời.
Hứa Mạn Như giận dữ nhìn bóng Hạ Thanh Thanh khuất xa, lòng đau đớn không nguôi. Số tiền 800 đồng đã mất, căn nhà cũ cũng không lấy lại được, đứa con ngỗ ngược thì như biến thành người khác. Chẳng lẽ trước đây con nhóc chết tiệt đó chỉ đang giả vờ?
Bà ta không ngừng suy nghĩ, cảm thấy Hạ Thanh Thanh rõ ràng đã biết về chuyện bà ta và Hạ Đào từ lâu, nhưng vẫn giả vờ ngây thơ không nói. Quá nhiều bí mật bị phanh phui khiến Hứa Mạn Như lo sợ rằng cô con gái này sẽ đến nói tất cả với Hạ Khánh Sơn, và nếu điều đó xảy ra, bà ta chắc chắn sẽ không thoát khỏi một trận đòn chí mạng.
Không còn cách nào khác, Hứa Mạn Như vội vã đi tìm Hạ Đào để bàn tính, tiện thể xin thêm chút tiền để mua sắm vài bộ đồ mới cho mùa xuân. Tủ quần áo của bà ta giờ chẳng có bộ nào ra hồn.
Hạ Thanh Thanh bước xuống xe buýt khi trời đã tối sẫm. Ngày đầu tiên trở về, cô đã thu về hơn một ngàn đồng, phát hiện được một phần của kho báu, lấy lại căn nhà, khiến Dương Hồng Binh phải ngồi tù, dằn mặt cả gia đình họ Dương và bảo vệ được em trai.
Ngày hôm nay Hạ Thanh Thanh đã làm không ít việc, tâm trạng cô vừa thoải mái vừa đầy hy vọng khi cầm trên tay túi tiền.
“Chị Từ, cho em một gói mạch nha!” Cô bước đến quầy bán quà vặt ở đầu ngõ, đưa cho bà chủ, chị Từ, một tờ năm đồng. Chị Từ trả lại bốn đồng tiền thừa.
Mạch nha này từ năm 1978 được nhập từ nước ngoài, từ nhỏ Hạ Thanh Thanh đã rất thích vị ngọt của nó.
“Em là cô dâu hôm qua phải không?” Chị Từ nhận ra cô ngay, bởi trong ngõ này đã có bao nhiêu đám cưới nhưng không ai nổi bật như Hạ Thanh Thanh, xinh đẹp đến mức khiến người ta nhìn một lần là không quên.
“Dạ…” Hạ Thanh Thanh thở dài, để lộ chút buồn bã. Ngày hôm sau đám cưới, chồng cô đã bị công an bắt đi, cô cũng phải tỏ vẻ thương cảm một chút.
Nhìn mỹ nhân buồn bã, chị Từ thấy động lòng, muốn an ủi nhưng không biết nói gì, chỉ càng thêm xót xa cho cô. Chị biết chuyện Dương Hồng Binh đã thành tên lưu manh phạm tội, chắc chắn trong lòng cô bé này rất khó chịu, chị chỉ sợ những lời nói vụng về của mình càng làm Hạ Thanh Thanh đau lòng hơn.
Nhưng sau khi Ủy ban giải tán, Hạ Khánh Sơn bị giáng chức, quay lại nhà máy làm việc, chân còn bị tật, giờ chỉ làm quản lý kho với lương tháng 36 đồng, chẳng đủ đáp ứng nhu cầu xa xỉ của Hứa Mạn Như.
Mỗi tháng bà ta đều muốn có thêm một bộ quần áo mới, đôi giày mới, lại còn phải đi làm tóc. 36 đồng tiền lương của chồng đưa hết cho bà ta tiêu xài cũng không đủ, huống chi bản thân Hạ Khánh Sơn cũng là người phóng khoáng, không bỏ thuốc lá rượu bia, mỗi bữa nhậu nhẹt cũng phải có đôi ba món nhắm. Thu nhập của ông ta còn chưa thỏa mãn nổi bản thân, thế nên ông ta và Hứa Mạn Như mới nhắm vào Hạ Thanh Thanh để bán cô đi với giá 800 đồng.
Nhưng số tiền 800 đồng đó còn chưa kịp nóng túi đã bị nhà họ Dương lấy mất, khiến cả hai tay trắng, mất hết cả vốn lẫn lời.
Hứa Mạn Như giận dữ nhìn bóng Hạ Thanh Thanh khuất xa, lòng đau đớn không nguôi. Số tiền 800 đồng đã mất, căn nhà cũ cũng không lấy lại được, đứa con ngỗ ngược thì như biến thành người khác. Chẳng lẽ trước đây con nhóc chết tiệt đó chỉ đang giả vờ?
Bà ta không ngừng suy nghĩ, cảm thấy Hạ Thanh Thanh rõ ràng đã biết về chuyện bà ta và Hạ Đào từ lâu, nhưng vẫn giả vờ ngây thơ không nói. Quá nhiều bí mật bị phanh phui khiến Hứa Mạn Như lo sợ rằng cô con gái này sẽ đến nói tất cả với Hạ Khánh Sơn, và nếu điều đó xảy ra, bà ta chắc chắn sẽ không thoát khỏi một trận đòn chí mạng.
Không còn cách nào khác, Hứa Mạn Như vội vã đi tìm Hạ Đào để bàn tính, tiện thể xin thêm chút tiền để mua sắm vài bộ đồ mới cho mùa xuân. Tủ quần áo của bà ta giờ chẳng có bộ nào ra hồn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Thanh Thanh bước xuống xe buýt khi trời đã tối sẫm. Ngày đầu tiên trở về, cô đã thu về hơn một ngàn đồng, phát hiện được một phần của kho báu, lấy lại căn nhà, khiến Dương Hồng Binh phải ngồi tù, dằn mặt cả gia đình họ Dương và bảo vệ được em trai.
Ngày hôm nay Hạ Thanh Thanh đã làm không ít việc, tâm trạng cô vừa thoải mái vừa đầy hy vọng khi cầm trên tay túi tiền.
“Chị Từ, cho em một gói mạch nha!” Cô bước đến quầy bán quà vặt ở đầu ngõ, đưa cho bà chủ, chị Từ, một tờ năm đồng. Chị Từ trả lại bốn đồng tiền thừa.
Mạch nha này từ năm 1978 được nhập từ nước ngoài, từ nhỏ Hạ Thanh Thanh đã rất thích vị ngọt của nó.
“Em là cô dâu hôm qua phải không?” Chị Từ nhận ra cô ngay, bởi trong ngõ này đã có bao nhiêu đám cưới nhưng không ai nổi bật như Hạ Thanh Thanh, xinh đẹp đến mức khiến người ta nhìn một lần là không quên.
“Dạ…” Hạ Thanh Thanh thở dài, để lộ chút buồn bã. Ngày hôm sau đám cưới, chồng cô đã bị công an bắt đi, cô cũng phải tỏ vẻ thương cảm một chút.
Nhìn mỹ nhân buồn bã, chị Từ thấy động lòng, muốn an ủi nhưng không biết nói gì, chỉ càng thêm xót xa cho cô. Chị biết chuyện Dương Hồng Binh đã thành tên lưu manh phạm tội, chắc chắn trong lòng cô bé này rất khó chịu, chị chỉ sợ những lời nói vụng về của mình càng làm Hạ Thanh Thanh đau lòng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro