Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Bình Thường Cô...
Hoắc Bắc Sơn
2024-11-07 20:05:13
Lục Hạ: "Ba đồng cũng được, mùa đông giặt quần áo lạnh lắm..."
Lý Tịch giặt nhanh hơn.
Lục Hạ bĩu môi, khi còn bé cô giặt vớ cho ba cũng lấy năm đồng có được không.
Cô bưng mì đi vào nhà chính, lại lo lắng anh còn giận nguyên chủ không muốn ăn đồ mình làm, vì thế bưng bát mình đi, nói: "Anh nhớ ăn mì, không nên lãng phí lương thực."
Nói xong tự mình trở về phòng mình ăn.
Lục Hạ cũng cảm thấy ngồi ăn cơm với một người đàn ông xa lạ rất không được tự nhiên.
Hôm qua là bởi vì có người ngoài ở đây, hôm nay chỉ có hai người bọn họ, anh thấy cô không được tự nhiên, chính cô thấy anh cũng không được tự nhiên.
Mà hành vi của cô nhìn ở trong mắt Lý Tịch, chính là ghét bỏ anh, không muốn cùng anh ngồi một bàn ăn cơm.
Cũng đúng, hôm qua ngồi cùng bàn cũng chỉ là làm cho em kế cô xem.
Bình thường ngay cả khóe mắt cô cũng không liếc anh một cái.
Làm sao có thể cùng anh ngồi cùng bàn ăn cơm.
Sợ là làm phần của anh cũng chỉ là bởi vì tiêu tiền của anh mà thôi.
Ánh mắt Lý Tịch càng lạnh hơn.
Anh hai ba phát treo xong quần áo, đổ nước, vào phòng.
Trên bàn đặt bát mì sợi mỡ heo mùi thơm tỏa ra bốn phía, trứng gà nấu tròn vo, canh suông nổi hành hoa, bóng loáng. Tuy rằng còn chưa nếm thử, nhưng mùi thơm đã đến não.
Lý Tịch cũng có hơi đói bụng, anh cũng không phải người không được tự nhiên, lương thực đưa tới trước mặt tất nhiên là sẽ không giận dỗi không ăn.
Hai ba ngụm mì vào bụng, khí lạnh toàn thân đều bị xua tan.
Hóa ra, cô thật sự biết nấu ăn.
Lúc trước chỉ là không muốn làm mà thôi.
Lý Tịch cô đơn nửa đời người, cũng từng cực kỳ hâm mộ cuộc sống vợ chồng ấm áp hạnh phúc của nhà khác.
Vọng tưởng một ngày mệt nhọc về đến nhà, có đầy bàn cơm nước nóng hổi và nụ cười của vợ rửa đi mệt mỏi.
Nhưng mà tưởng tượng tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc.
Cũng không biết là anh tạo bao nhiêu nghiệt, mới đụng phải một cô vợ làm trời làm đất như vậy.
Lý Tịch ăn mì sợi, ánh mắt có hơi hoảng hốt.
……
"Lý Tịch, mặt trời lên rồi, mau lấy chăn của anh ra phơi nắng."
Lý Tịch vừa ăn xong đặt bát xuống, chợt nghe thấy giọng nói vội vã của Lục Hạ.
Anh bưng bát đi ra khỏi phòng, mới thấy bên ngoài lại có mặt trời chói chang, ánh mặt trời chiếu xuống tuyết trắng, chói tới mức anh híp mắt.
Liền thấy Lục Hạ cố sức ôm chăn treo lên dây thép bên ngoài.
Người không đủ cao, cô dùng sức kiễng chân mới có thể đặt lên, bộ dáng có hơi buồn cười.
Vừa treo còn vừa không quên gọi anh.
Mùa đông này đã thời gian dài không có mặt trời mọc, trong phòng đều ẩm ướt, tối qua Lục Hạ ngủ cũng cảm thấy rất không thoải mái.
Khó trách nguyên chủ lại bị bệnh.
Ngay khi cô nhìn thấy mặt trời, cô ngay lập tức lấy chăn ra phơi nắng.
Lý Tịch vào phòng bếp, tiện tay rửa bát, vào phòng, vừa kéo chăn lên, sắc mặt liền biến đổi.
Mùi gì thế?
Lục Hạ vốn tưởng rằng anh lười nghe mình, muốn tới lấy chăn ra ngoài phơi, không nghĩ tới lại thấy Lý Tịch trầm mặt nhìn chăn.
Lục Hạ giật nảy mình, có hơi chột dạ.
Lý Tịch nghe được động tĩnh, nghiêng đầu nhìn Lục Hạ, liền nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô.
Anh lạnh mặt: "Cô dùng chăn của tôi à?”
Lý Tịch giặt nhanh hơn.
Lục Hạ bĩu môi, khi còn bé cô giặt vớ cho ba cũng lấy năm đồng có được không.
Cô bưng mì đi vào nhà chính, lại lo lắng anh còn giận nguyên chủ không muốn ăn đồ mình làm, vì thế bưng bát mình đi, nói: "Anh nhớ ăn mì, không nên lãng phí lương thực."
Nói xong tự mình trở về phòng mình ăn.
Lục Hạ cũng cảm thấy ngồi ăn cơm với một người đàn ông xa lạ rất không được tự nhiên.
Hôm qua là bởi vì có người ngoài ở đây, hôm nay chỉ có hai người bọn họ, anh thấy cô không được tự nhiên, chính cô thấy anh cũng không được tự nhiên.
Mà hành vi của cô nhìn ở trong mắt Lý Tịch, chính là ghét bỏ anh, không muốn cùng anh ngồi một bàn ăn cơm.
Cũng đúng, hôm qua ngồi cùng bàn cũng chỉ là làm cho em kế cô xem.
Bình thường ngay cả khóe mắt cô cũng không liếc anh một cái.
Làm sao có thể cùng anh ngồi cùng bàn ăn cơm.
Sợ là làm phần của anh cũng chỉ là bởi vì tiêu tiền của anh mà thôi.
Ánh mắt Lý Tịch càng lạnh hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh hai ba phát treo xong quần áo, đổ nước, vào phòng.
Trên bàn đặt bát mì sợi mỡ heo mùi thơm tỏa ra bốn phía, trứng gà nấu tròn vo, canh suông nổi hành hoa, bóng loáng. Tuy rằng còn chưa nếm thử, nhưng mùi thơm đã đến não.
Lý Tịch cũng có hơi đói bụng, anh cũng không phải người không được tự nhiên, lương thực đưa tới trước mặt tất nhiên là sẽ không giận dỗi không ăn.
Hai ba ngụm mì vào bụng, khí lạnh toàn thân đều bị xua tan.
Hóa ra, cô thật sự biết nấu ăn.
Lúc trước chỉ là không muốn làm mà thôi.
Lý Tịch cô đơn nửa đời người, cũng từng cực kỳ hâm mộ cuộc sống vợ chồng ấm áp hạnh phúc của nhà khác.
Vọng tưởng một ngày mệt nhọc về đến nhà, có đầy bàn cơm nước nóng hổi và nụ cười của vợ rửa đi mệt mỏi.
Nhưng mà tưởng tượng tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc.
Cũng không biết là anh tạo bao nhiêu nghiệt, mới đụng phải một cô vợ làm trời làm đất như vậy.
Lý Tịch ăn mì sợi, ánh mắt có hơi hoảng hốt.
……
"Lý Tịch, mặt trời lên rồi, mau lấy chăn của anh ra phơi nắng."
Lý Tịch vừa ăn xong đặt bát xuống, chợt nghe thấy giọng nói vội vã của Lục Hạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh bưng bát đi ra khỏi phòng, mới thấy bên ngoài lại có mặt trời chói chang, ánh mặt trời chiếu xuống tuyết trắng, chói tới mức anh híp mắt.
Liền thấy Lục Hạ cố sức ôm chăn treo lên dây thép bên ngoài.
Người không đủ cao, cô dùng sức kiễng chân mới có thể đặt lên, bộ dáng có hơi buồn cười.
Vừa treo còn vừa không quên gọi anh.
Mùa đông này đã thời gian dài không có mặt trời mọc, trong phòng đều ẩm ướt, tối qua Lục Hạ ngủ cũng cảm thấy rất không thoải mái.
Khó trách nguyên chủ lại bị bệnh.
Ngay khi cô nhìn thấy mặt trời, cô ngay lập tức lấy chăn ra phơi nắng.
Lý Tịch vào phòng bếp, tiện tay rửa bát, vào phòng, vừa kéo chăn lên, sắc mặt liền biến đổi.
Mùi gì thế?
Lục Hạ vốn tưởng rằng anh lười nghe mình, muốn tới lấy chăn ra ngoài phơi, không nghĩ tới lại thấy Lý Tịch trầm mặt nhìn chăn.
Lục Hạ giật nảy mình, có hơi chột dạ.
Lý Tịch nghe được động tĩnh, nghiêng đầu nhìn Lục Hạ, liền nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô.
Anh lạnh mặt: "Cô dùng chăn của tôi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro