Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Tâm Tư Của Cô T...
Hoắc Bắc Sơn
2024-11-07 20:05:13
Lục Hạ không ngờ anh lại nhạy bén như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng có hơi xấu hổ.
Nhưng nghĩ mình là vợ của anh, dùng chăn của anh một chút thì làm sao, cần phải thối mặt như vậy không?
Lục Hạ lập tức trở nên hùng hồn.
"Đúng, tối hôm qua trời đổ tuyết lớn, tôi lạnh, tôi đắp chăn của anh."
Nếu không phải là bởi vì cô chú trọng giữ ấm, nói không chừng đã sớm bị bệnh giống như nguyên chủ.
Ai bảo trong nhà anh lại không có chăn khác chứ.
Vẻ mặt Lý Tịch thay đổi, tay kéo chăn cũng siết chặt theo.
Anh là một người đàn ông, bình thường đắp một chiếc chăn còn cảm thấy nóng, cho nên cũng không quá chú trọng những thứ này.
Không ngờ cô lại cảm thấy lạnh.
Càng không nghĩ tới cô sẽ dùng chăn của mình, cô không phải rất ghét bỏ anh sao?
Lần này Lý Tịch không nói gì nữa.
Lục Hạ nói xong cũng cảm thấy có hơi ngượng ngùng, cô vốn định lén dùng một lát để trả lại cho anh, ai biết mũi người đàn ông này lại thính như vậy.
Không phải trên người mình có mùi hôi nhưng mình không ngửi thấy đấy chứ?
Trong lòng Lục Hạ lộp bộp một tiếng.
Cô nghe nói trên người một số người có mùi nhưng bản thân không ngửi thấy.
Hôm qua tuy rằng cô không thể tắm nước nóng, nhưng cũng lau một hồi lâu.
Nguyên chủ là học sinh trung học phổ thông, học vài năm ở trong thị trấn, người cũng rất chú ý.
Bằng không cũng không đến mức ghét bỏ Lý Tịch như vậy.
Lục Hạ nâng khuỷu tay lên ngửi ngửi.
Mẹ ơi, cô thật sự không muốn trên người có mùi lạ gì.
Điên cuồng khóc thét.
……
Lý Tịch chân trước ra cửa, chân sau Lục Linh San đã tới.
Trong tay cô ta cầm theo một giỏ thức ăn, bên trong chứa một ít cải trắng.
"Chị, em tới thăm chị."
Lục Hạ nghe thấy động tĩnh, đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Lục Linh San đứng ở cửa.
Cô ta vẫn mặc áo bông hoa ngày hôm qua, có vẻ khí sắc rất tốt.
Tóc rối tung, trên mặt còn bôi phấn, liếc mắt một cái, vừa đỏ vừa trắng......
Lục Hạ ngược lại có hơi nghi ngờ, trong khoảng thời gian nguyên chủ gả vào cửa, em kế cũng chưa từng tới.
Hiện tại lại liên tiếp hai ngày chạy về hướng này.
Nhắc tới cũng kỳ quái, thật sự trùng hợp chính là hai ngày nguyên chủ sẽ bị bệnh này.
Lại nói bệnh đến như núi đổ, sau đêm qua, trong tiểu thuyết nguyên chủ sẽ bị bệnh không dậy nổi.
Không lâu sau thì qua đời.
Nếu Lục Linh San sống lại, cô ta khẳng định cũng biết chuyện này.
Lục Hạ ra vẻ kinh ngạc: "Sao em lại tới đây?"
"Chị, hôm qua em thấy khí sắc chị không tốt lắm, cho nên nghĩ hôm nay tiện đường đến bãi than qua thăm chị."
Nói xong, ánh mắt cô ta bất định rơi vào mặt Lục Hạ.
Hôm qua còn miễn cưỡng có thể cảm giác được có hơi tái nhợt.
Nhưng hôm nay ngay cả một tia tái nhợt kia cũng không còn.
Chỉ còn lại hồng hào.
Không hề có chút cảm giác bệnh hoạn.
Không có cách nào, tối hôm qua Lục Hạ ngủ rất ngon, muốn không có tinh thần cũng khó.
Trong lòng Lục Linh San có hơi không xác định.
Chẳng lẽ là bệnh lạ gì ẩn dấu?
Nếu không tại sao kiếp trước lại bị bệnh mà chết.
Mà hiện tại đã đến lúc cô bị bệnh, lại không nhìn ra chút nào không đúng.
Trong lòng cô ta có hơi lo lắng, nhưng ngẫm lại, có vài người bị bệnh đúng là không nhind ra, chờ đến khi phát hiện đã cách cái chết không xa.
Có lẽ chị kế chính là bệnh như vậy.
Vì thế cũng không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục nói: "Đúng rồi, hôm nay chị muốn đi bãi than không?"
Lục Hạ hỏi: "Đến bãi than làm gì?"
"Anh rể không nói cho chị biết hôm nay bãi than mời ăn cơm tập thể à? Còn bảo người nhà đi qua hỗ trợ nấu cơm, dẫn người trong nhà đi theo ăn cơm..." Nói tới đây, cô ta mới như là ý thức được mình nói lỡ miệng, vội che miệng lại.
Lo lắng bất an nhìn Lục Hạ nói: "Có thể là anh rể quên, chị đừng nghĩ nhiều."
Lục Hạ:... Cô đã nói ra còn bảo tôi đừng nghĩ nhiều, tôi thấy cô chỉ sợ tôi không nghĩ nhiều thôi.
Vì thế cô bừng tỉnh đại ngộ nói: "A, vừa rồi lúc anh rể em đi mới dặn chị tối nay đi qua, trực tiếp đi ăn cơm là được. Dù sao có người nấu cơm, em không nói chị thiếu chút nữa quên."
"Chị nhớ không lầm thì em nấu cơm phải không, vậy em đi sớm đi, lát nữa chị sẽ đi."
Lục Linh San: "......"
Nhưng nghĩ mình là vợ của anh, dùng chăn của anh một chút thì làm sao, cần phải thối mặt như vậy không?
Lục Hạ lập tức trở nên hùng hồn.
"Đúng, tối hôm qua trời đổ tuyết lớn, tôi lạnh, tôi đắp chăn của anh."
Nếu không phải là bởi vì cô chú trọng giữ ấm, nói không chừng đã sớm bị bệnh giống như nguyên chủ.
Ai bảo trong nhà anh lại không có chăn khác chứ.
Vẻ mặt Lý Tịch thay đổi, tay kéo chăn cũng siết chặt theo.
Anh là một người đàn ông, bình thường đắp một chiếc chăn còn cảm thấy nóng, cho nên cũng không quá chú trọng những thứ này.
Không ngờ cô lại cảm thấy lạnh.
Càng không nghĩ tới cô sẽ dùng chăn của mình, cô không phải rất ghét bỏ anh sao?
Lần này Lý Tịch không nói gì nữa.
Lục Hạ nói xong cũng cảm thấy có hơi ngượng ngùng, cô vốn định lén dùng một lát để trả lại cho anh, ai biết mũi người đàn ông này lại thính như vậy.
Không phải trên người mình có mùi hôi nhưng mình không ngửi thấy đấy chứ?
Trong lòng Lục Hạ lộp bộp một tiếng.
Cô nghe nói trên người một số người có mùi nhưng bản thân không ngửi thấy.
Hôm qua tuy rằng cô không thể tắm nước nóng, nhưng cũng lau một hồi lâu.
Nguyên chủ là học sinh trung học phổ thông, học vài năm ở trong thị trấn, người cũng rất chú ý.
Bằng không cũng không đến mức ghét bỏ Lý Tịch như vậy.
Lục Hạ nâng khuỷu tay lên ngửi ngửi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ ơi, cô thật sự không muốn trên người có mùi lạ gì.
Điên cuồng khóc thét.
……
Lý Tịch chân trước ra cửa, chân sau Lục Linh San đã tới.
Trong tay cô ta cầm theo một giỏ thức ăn, bên trong chứa một ít cải trắng.
"Chị, em tới thăm chị."
Lục Hạ nghe thấy động tĩnh, đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Lục Linh San đứng ở cửa.
Cô ta vẫn mặc áo bông hoa ngày hôm qua, có vẻ khí sắc rất tốt.
Tóc rối tung, trên mặt còn bôi phấn, liếc mắt một cái, vừa đỏ vừa trắng......
Lục Hạ ngược lại có hơi nghi ngờ, trong khoảng thời gian nguyên chủ gả vào cửa, em kế cũng chưa từng tới.
Hiện tại lại liên tiếp hai ngày chạy về hướng này.
Nhắc tới cũng kỳ quái, thật sự trùng hợp chính là hai ngày nguyên chủ sẽ bị bệnh này.
Lại nói bệnh đến như núi đổ, sau đêm qua, trong tiểu thuyết nguyên chủ sẽ bị bệnh không dậy nổi.
Không lâu sau thì qua đời.
Nếu Lục Linh San sống lại, cô ta khẳng định cũng biết chuyện này.
Lục Hạ ra vẻ kinh ngạc: "Sao em lại tới đây?"
"Chị, hôm qua em thấy khí sắc chị không tốt lắm, cho nên nghĩ hôm nay tiện đường đến bãi than qua thăm chị."
Nói xong, ánh mắt cô ta bất định rơi vào mặt Lục Hạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm qua còn miễn cưỡng có thể cảm giác được có hơi tái nhợt.
Nhưng hôm nay ngay cả một tia tái nhợt kia cũng không còn.
Chỉ còn lại hồng hào.
Không hề có chút cảm giác bệnh hoạn.
Không có cách nào, tối hôm qua Lục Hạ ngủ rất ngon, muốn không có tinh thần cũng khó.
Trong lòng Lục Linh San có hơi không xác định.
Chẳng lẽ là bệnh lạ gì ẩn dấu?
Nếu không tại sao kiếp trước lại bị bệnh mà chết.
Mà hiện tại đã đến lúc cô bị bệnh, lại không nhìn ra chút nào không đúng.
Trong lòng cô ta có hơi lo lắng, nhưng ngẫm lại, có vài người bị bệnh đúng là không nhind ra, chờ đến khi phát hiện đã cách cái chết không xa.
Có lẽ chị kế chính là bệnh như vậy.
Vì thế cũng không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục nói: "Đúng rồi, hôm nay chị muốn đi bãi than không?"
Lục Hạ hỏi: "Đến bãi than làm gì?"
"Anh rể không nói cho chị biết hôm nay bãi than mời ăn cơm tập thể à? Còn bảo người nhà đi qua hỗ trợ nấu cơm, dẫn người trong nhà đi theo ăn cơm..." Nói tới đây, cô ta mới như là ý thức được mình nói lỡ miệng, vội che miệng lại.
Lo lắng bất an nhìn Lục Hạ nói: "Có thể là anh rể quên, chị đừng nghĩ nhiều."
Lục Hạ:... Cô đã nói ra còn bảo tôi đừng nghĩ nhiều, tôi thấy cô chỉ sợ tôi không nghĩ nhiều thôi.
Vì thế cô bừng tỉnh đại ngộ nói: "A, vừa rồi lúc anh rể em đi mới dặn chị tối nay đi qua, trực tiếp đi ăn cơm là được. Dù sao có người nấu cơm, em không nói chị thiếu chút nữa quên."
"Chị nhớ không lầm thì em nấu cơm phải không, vậy em đi sớm đi, lát nữa chị sẽ đi."
Lục Linh San: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro