Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 14
2024-11-21 08:23:41
Có lần Diệp Mẫn Thục còn tiền trảm hậu tấu, tự ý dẫn người về nhà, anh cũng liền lấy cớ bên quân đội có việc, lạnh mặt quay người bỏ đi luôn. Lúc ấy Diệp Mẫn Thục mất hết mặt mũi, cũng liên tục oán giận suốt mấy ngày, nói sẽ không bao giờ xen vào chuyện của Quý Đạc nữa.
Cũng bởi vì thế nên sau lưng cũng có lan truyền vài tin đồn không tốt về anh, nhất là gần một hai năm nay, cũng ngày càng ngày ít người muốn giới thiệu đối tượng cho anh hơn.
Tất nhiên là Quý Trạch không tin vào những lời đồn thổi đó, nhưng anh ta cũng nghĩ rằng chú út của mình là một lòng chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp, muốn gắn bó với đám lính dưới quyền của anh cả đời. Vậy mà không ngờ bây giờ anh ta lại thấy được cảnh chú út nhà mình thầm thì to nhỏ với một cô gái trẻ, mà khoảng cách giữa hai người thế nhưng còn khá gần nữa chứ.
Quý Trạch không nhịn được mà nhìn Lâm Kiều nhiều hơn mấy cái.
Nói thật, cách cô ăn mặc có hơi xuề xòa, nhưng khuôn mặt lại rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, vừa nổi bật vừa dụ người. Có thể khiến cho chú út cứng đầu cứng cổ của anh ta rung động, có lẽ cô thực sự có điểm gì đó đặc biệt.
Quý Trạch cảm thấy mình đã đoán đúng tám phần rồi, nhưng hai người đối diện lại nhìn anh ta với vẻ hơi cạn lời.
Đặc biệt là Quý Đạc, im lặng nhìn anh ta một lúc rồi nói: "Đây là cháu gái chiến hữu ngày trước của ông nội."
Anh chưa nhắc đến chuyện hôn ước từ nhỏ, vì sợ cháu trai mình nhất thời không chấp nhận được.
Quý Trạch nghe xong thì gãi đầu: "Hả? Nghĩ sai rồi sao?" Có chút ngượng ngùng muốn chuồn đi trước: "Vậy hai người cứ nói chuyện tiếp ha, cháu đi thăm ông nội chút đã."
"Tôi đi nhắc nhở y tá." Quý Đạc nói với Lâm Kiều một tiếng rồi cũng đi theo ra ngoài.
Đi đến gần phòng trực của y tá, anh khẽ nói: "Vừa hay, chị dâu mang đối tượng đến đấy cho cháu, lúc này chắc vẫn còn ở trong phòng bệnh."
"Mẹ cháu mang theo đối tượng đến đây cho cháu á?"
Quý Trạch đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cả người liền không ổn lắm: "Không phải đã nói cháu mới hai mươi hai tuổi, không cần phải vội hay sao?"
Anh ta chạy nhanh đến cuối hành lang, mở cửa phòng bệnh ra: "Mẹ, sao mẹ lại tùy ý gán ghép đôi lứa..."
Quý Đạc vẫn đứng yên tại chỗ.
Mấy lời vừa rồi lời anh nói rất mơ hồ, vừa có thể hiểu là chị dâu đưa đối tượng của Quý Trạch đến; mà cũng có thể hiểu là chị dâu đưa một người đến, nói là đối tượng của anh ta. Hiểu thế nào thì hoàn toàn phụ thuộc vào việc Quý Trạch có thực sự có đối tượng hay không.
Bây giờ xem ra...
Quý Đạc cụp mắt, ước lượng thời gian, giơ tay gõ vào bàn y tá: "Giường 33 rút kim."
Diệp Mẫn Thục vẫn còn đang khen Tống Tĩnh không dứt miệng, Quý Trạch đột ngột xông vào như vậy, khiến cho nụ cười trên mặt bà ta lập tức cứng đờ.
Bà ta lập tức nhìn về phía ông cụ Quý, vẻ mặt không giấu được sự hoảng hốt: "Tiểu, Tiểu Trạch à, con không phải đang ở trong quân hả? Sao lại về rồi? Mẹ đang nói chuyện với ông nội con về chuyện con và Tiểu Tĩnh yêu nhau, con đến đúng lúc lắm."
Bà ta liều mạng nháy mắt ra hiệu cho con trai mình.
Quý Trạch không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng anh ta không phải là kẻ ngốc, đương nhiên vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi sắc mặt của mẹ mình cũng như bầu không khí có thể gọi là đình trệ ở trong phòng bệnh này.
Anh ta dừng lời: "Trên đường con gặp được ba, nghe ba nói ông nội bị bệnh."
"Cái ông Quý Quân này, tự mình đi công tác không tới được thì thôi đi, lại làm khổ bắt con phải quay ngược về."
Cũng bởi vì thế nên sau lưng cũng có lan truyền vài tin đồn không tốt về anh, nhất là gần một hai năm nay, cũng ngày càng ngày ít người muốn giới thiệu đối tượng cho anh hơn.
Tất nhiên là Quý Trạch không tin vào những lời đồn thổi đó, nhưng anh ta cũng nghĩ rằng chú út của mình là một lòng chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp, muốn gắn bó với đám lính dưới quyền của anh cả đời. Vậy mà không ngờ bây giờ anh ta lại thấy được cảnh chú út nhà mình thầm thì to nhỏ với một cô gái trẻ, mà khoảng cách giữa hai người thế nhưng còn khá gần nữa chứ.
Quý Trạch không nhịn được mà nhìn Lâm Kiều nhiều hơn mấy cái.
Nói thật, cách cô ăn mặc có hơi xuề xòa, nhưng khuôn mặt lại rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, vừa nổi bật vừa dụ người. Có thể khiến cho chú út cứng đầu cứng cổ của anh ta rung động, có lẽ cô thực sự có điểm gì đó đặc biệt.
Quý Trạch cảm thấy mình đã đoán đúng tám phần rồi, nhưng hai người đối diện lại nhìn anh ta với vẻ hơi cạn lời.
Đặc biệt là Quý Đạc, im lặng nhìn anh ta một lúc rồi nói: "Đây là cháu gái chiến hữu ngày trước của ông nội."
Anh chưa nhắc đến chuyện hôn ước từ nhỏ, vì sợ cháu trai mình nhất thời không chấp nhận được.
Quý Trạch nghe xong thì gãi đầu: "Hả? Nghĩ sai rồi sao?" Có chút ngượng ngùng muốn chuồn đi trước: "Vậy hai người cứ nói chuyện tiếp ha, cháu đi thăm ông nội chút đã."
"Tôi đi nhắc nhở y tá." Quý Đạc nói với Lâm Kiều một tiếng rồi cũng đi theo ra ngoài.
Đi đến gần phòng trực của y tá, anh khẽ nói: "Vừa hay, chị dâu mang đối tượng đến đấy cho cháu, lúc này chắc vẫn còn ở trong phòng bệnh."
"Mẹ cháu mang theo đối tượng đến đây cho cháu á?"
Quý Trạch đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cả người liền không ổn lắm: "Không phải đã nói cháu mới hai mươi hai tuổi, không cần phải vội hay sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta chạy nhanh đến cuối hành lang, mở cửa phòng bệnh ra: "Mẹ, sao mẹ lại tùy ý gán ghép đôi lứa..."
Quý Đạc vẫn đứng yên tại chỗ.
Mấy lời vừa rồi lời anh nói rất mơ hồ, vừa có thể hiểu là chị dâu đưa đối tượng của Quý Trạch đến; mà cũng có thể hiểu là chị dâu đưa một người đến, nói là đối tượng của anh ta. Hiểu thế nào thì hoàn toàn phụ thuộc vào việc Quý Trạch có thực sự có đối tượng hay không.
Bây giờ xem ra...
Quý Đạc cụp mắt, ước lượng thời gian, giơ tay gõ vào bàn y tá: "Giường 33 rút kim."
Diệp Mẫn Thục vẫn còn đang khen Tống Tĩnh không dứt miệng, Quý Trạch đột ngột xông vào như vậy, khiến cho nụ cười trên mặt bà ta lập tức cứng đờ.
Bà ta lập tức nhìn về phía ông cụ Quý, vẻ mặt không giấu được sự hoảng hốt: "Tiểu, Tiểu Trạch à, con không phải đang ở trong quân hả? Sao lại về rồi? Mẹ đang nói chuyện với ông nội con về chuyện con và Tiểu Tĩnh yêu nhau, con đến đúng lúc lắm."
Bà ta liều mạng nháy mắt ra hiệu cho con trai mình.
Quý Trạch không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng anh ta không phải là kẻ ngốc, đương nhiên vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi sắc mặt của mẹ mình cũng như bầu không khí có thể gọi là đình trệ ở trong phòng bệnh này.
Anh ta dừng lời: "Trên đường con gặp được ba, nghe ba nói ông nội bị bệnh."
"Cái ông Quý Quân này, tự mình đi công tác không tới được thì thôi đi, lại làm khổ bắt con phải quay ngược về."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro