Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 15
2024-11-21 08:23:41
Chương 15
Diệp Mẫn Thục muốn nhân cơ hội kéo câu chuyện sang phía chồng mình, nhưng ông cụ Quý rõ ràng là không chịu xuôi theo bà ta, cứ nhìn bà ta như vậy một lúc lâu, sau đó đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Trạch, đóng cửa lại."
Ông cụ ở địa vị cao đã lâu, một khi trên mặt không còn biểu cảm gì, ánh mắt cũng sẽ tự động mà toát lên vẻ uy nghiêm.
Quý Trạch không dám chậm trễ, vội vàng quay người đóng cửa phòng lại, người còn chưa kịp quay lại, một tiếng quát lớn đã đập thẳng vào mặt Diệp Mẫn Thục: "Tìm người giả làm đối tượng của Tiểu Trạch, mệt cho chị lại nghĩ ra được chiêu này! Chị coi tôi là đồ ngốc à, hay là coi tôi đã chết rồi hả!"
Lời này có phần nặng nề, đừng nói Diệp Mẫn Thục, ngay cả Quý Trạch cũng giật mình.
Diệp Mẫn Thục đang ở trong tâm bão, mặt mày lại cnagf tái mét, sau đó lại nhanh chóng đỏ bừng, ngay cả hốc mắt cũng đỏ theo: "Ba, con là loại người như vậy sao? Hồi đó ba không hỏi han gì đã định hôn cho Tiểu Trạch với con gái nhà họ Lâm, con ngay cả một câu cũng chưa nói."
Bà ta xuất thân từ đoàn văn công, mặc dù đã chuyển từ diễn viên múa sang làm quản lý từ lâu nhưng khi hốc mắt đỏ lên vẫn toát lên vẻ yếu đuối đáng thương.
Quý Quân cực kỳ dễ mềm lòng với bộ dạng này của bà ta, mỗi lần bà ta khóc là ông ta liền không làm gì được. Nhưng ông cụ Quý lại là người nóng tính, ghét nhất là việc bà ta mặc dù đã lớn tuổi rồi mà vẫn còn thích làm bộ làm tịch như vậy: "Chị không muốn nói hay là không thể nói, chị nghĩ rằng tôi không biết gì hay sao?"
Diệp Mẫn Thục nghẹn lời, lần này nước mắt là thật sự rơi xuống, mất hết cả mặt mũi.
Hồi đó hai nhà định hôn, bà ta đúng là không dám nói gì. Một là Quý Quân không phản đối, hai là nhà mẹ đẻ bà ta lúc đó xảy ra chuyện, đang phải cầu xin nhà họ Quý, bà ta nịnh bợ ông cụ Quý còn không kịp, làm sao dám có ý kiến cơ gì?
Bà ta khổ cực nuôi dạy ra một đứa con trai tốt đẹp đến chừng này, sao có thể cam lòng chấp nhận một đứa con dâu tới từ nông thôn đây?
Muốn gia thế không có gia thế, muốn văn hóa không có văn hóa, ngay cả kiến thức cũng không biết nốt. Đừng bảo là dẫn ra ngoài, chỉ nói ra thôi cũng đã thấy mất mặt lắm rồi.
Thế nên khi nhìn thấy lá thư bảo mẫu đưa vào nhà có ghi hai chữ "Lâm Xương", bà ta không nghĩ ngợi gì đã nói luôn là tìm nhầm nhà rồi. Lúc cô gái kia mặt dày lên xe của chú hai, bà ta trong lúc vội vàng mới nghĩ ra cách để Tống Tĩnh tạm thời giả làm đối tượng của Tiểu Trạch.
Bà ta không tin trong tình huống Tiểu Trạch đã có đối tượng, lại còn là một đối tượng mà mọi mặt đều hoàn hảo, ông cụ còn có thể nhẫn tâm chia rẽ cháu trai, ép cháu mình cưới Lâm Kiều.
Cũng may hai nhà quan hệ tốt, Tống Tĩnh không nói gì mà đồng ý giúp bà ta việc này luôn.
Nhưng bà ta không ngờ rằng con trai mình sẽ đột nhiên trở về, vạch trần lời nói dối của bà ta như thế này. Lại càng không ngờ rằng ông cụ hoàn toàn không quan tâm đến thể diện của bà ta mà trách móc bà ta ngay trước mặt hai đứa nhỏ, lời nói còn khó nghe đến vậy, mà Tống Tĩnh còn là người ngoài nữa chứ.
Càng nghĩ lại càng thấy tủi thân, bà ta dứt khoát che mặt lại, quay sang Từ Lệ: "Hai nhà chúng ta đã bao nhiêu năm không liên lạc rồi, mẹ cũng biết đấy, ai lại còn nhớ đến cái hôn ước từ thời xa xưa đó nữa? Con cũng chỉ là thấy ba ốm, muốn ba vui vẻ nên mới đưa đối tượng của Tiểu Trạch đến đây."
"Đừng nói với tôi là chị chưa từng gặp qua Lâm Kiều đấy." Ông cụ Quý ngắt lời bà ta.
Diệp Mẫn Thục muốn nhân cơ hội kéo câu chuyện sang phía chồng mình, nhưng ông cụ Quý rõ ràng là không chịu xuôi theo bà ta, cứ nhìn bà ta như vậy một lúc lâu, sau đó đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Trạch, đóng cửa lại."
Ông cụ ở địa vị cao đã lâu, một khi trên mặt không còn biểu cảm gì, ánh mắt cũng sẽ tự động mà toát lên vẻ uy nghiêm.
Quý Trạch không dám chậm trễ, vội vàng quay người đóng cửa phòng lại, người còn chưa kịp quay lại, một tiếng quát lớn đã đập thẳng vào mặt Diệp Mẫn Thục: "Tìm người giả làm đối tượng của Tiểu Trạch, mệt cho chị lại nghĩ ra được chiêu này! Chị coi tôi là đồ ngốc à, hay là coi tôi đã chết rồi hả!"
Lời này có phần nặng nề, đừng nói Diệp Mẫn Thục, ngay cả Quý Trạch cũng giật mình.
Diệp Mẫn Thục đang ở trong tâm bão, mặt mày lại cnagf tái mét, sau đó lại nhanh chóng đỏ bừng, ngay cả hốc mắt cũng đỏ theo: "Ba, con là loại người như vậy sao? Hồi đó ba không hỏi han gì đã định hôn cho Tiểu Trạch với con gái nhà họ Lâm, con ngay cả một câu cũng chưa nói."
Bà ta xuất thân từ đoàn văn công, mặc dù đã chuyển từ diễn viên múa sang làm quản lý từ lâu nhưng khi hốc mắt đỏ lên vẫn toát lên vẻ yếu đuối đáng thương.
Quý Quân cực kỳ dễ mềm lòng với bộ dạng này của bà ta, mỗi lần bà ta khóc là ông ta liền không làm gì được. Nhưng ông cụ Quý lại là người nóng tính, ghét nhất là việc bà ta mặc dù đã lớn tuổi rồi mà vẫn còn thích làm bộ làm tịch như vậy: "Chị không muốn nói hay là không thể nói, chị nghĩ rằng tôi không biết gì hay sao?"
Diệp Mẫn Thục nghẹn lời, lần này nước mắt là thật sự rơi xuống, mất hết cả mặt mũi.
Hồi đó hai nhà định hôn, bà ta đúng là không dám nói gì. Một là Quý Quân không phản đối, hai là nhà mẹ đẻ bà ta lúc đó xảy ra chuyện, đang phải cầu xin nhà họ Quý, bà ta nịnh bợ ông cụ Quý còn không kịp, làm sao dám có ý kiến cơ gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ta khổ cực nuôi dạy ra một đứa con trai tốt đẹp đến chừng này, sao có thể cam lòng chấp nhận một đứa con dâu tới từ nông thôn đây?
Muốn gia thế không có gia thế, muốn văn hóa không có văn hóa, ngay cả kiến thức cũng không biết nốt. Đừng bảo là dẫn ra ngoài, chỉ nói ra thôi cũng đã thấy mất mặt lắm rồi.
Thế nên khi nhìn thấy lá thư bảo mẫu đưa vào nhà có ghi hai chữ "Lâm Xương", bà ta không nghĩ ngợi gì đã nói luôn là tìm nhầm nhà rồi. Lúc cô gái kia mặt dày lên xe của chú hai, bà ta trong lúc vội vàng mới nghĩ ra cách để Tống Tĩnh tạm thời giả làm đối tượng của Tiểu Trạch.
Bà ta không tin trong tình huống Tiểu Trạch đã có đối tượng, lại còn là một đối tượng mà mọi mặt đều hoàn hảo, ông cụ còn có thể nhẫn tâm chia rẽ cháu trai, ép cháu mình cưới Lâm Kiều.
Cũng may hai nhà quan hệ tốt, Tống Tĩnh không nói gì mà đồng ý giúp bà ta việc này luôn.
Nhưng bà ta không ngờ rằng con trai mình sẽ đột nhiên trở về, vạch trần lời nói dối của bà ta như thế này. Lại càng không ngờ rằng ông cụ hoàn toàn không quan tâm đến thể diện của bà ta mà trách móc bà ta ngay trước mặt hai đứa nhỏ, lời nói còn khó nghe đến vậy, mà Tống Tĩnh còn là người ngoài nữa chứ.
Càng nghĩ lại càng thấy tủi thân, bà ta dứt khoát che mặt lại, quay sang Từ Lệ: "Hai nhà chúng ta đã bao nhiêu năm không liên lạc rồi, mẹ cũng biết đấy, ai lại còn nhớ đến cái hôn ước từ thời xa xưa đó nữa? Con cũng chỉ là thấy ba ốm, muốn ba vui vẻ nên mới đưa đối tượng của Tiểu Trạch đến đây."
"Đừng nói với tôi là chị chưa từng gặp qua Lâm Kiều đấy." Ông cụ Quý ngắt lời bà ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro