Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 22
2024-11-21 08:23:41
Từ Lệ ngồi xuống bên giường bệnh: “Vẫn là thái độ như ngày hôm qua sao?”
Ông cụ Quý không lên tiếng.
Từ Lệ nhìn là biết, thở dài: “Thực ra con bé Lâm Kiều đó cũng không tồi - thông minh, gan dạ, cũng không phải là kiểu người hung hăng ầm ĩ. Hôm qua tôi đưa con bé về, con bé không biểu lộ gì trên mặt, không kiêu ngạo, không nịnh nọt, cũng không cố tỏ ra làm cao.”
Sự chênh lệch quá lớn thường khiến tâm lý con người mất cân bằng, hoặc là sinh ra sự ngưỡng mộ, hoặc là sinh ra sự đố kỵ, hoặc là sinh ra sự tự ti.
Nhưng Lâm Kiều thì từ đầu đến cuối vẫn giữ được tâm lý bình thản, không hề được ưu ái mà hốt hoảng, càng không vì sĩ diện mà giả vờ thanh cao hay khinh khỉnh.
“Con bé chỉ là xuất thân kém một chút, chứ văn hóa hay giáo dưỡng đều không hề thua kém người khác. Bà nội con bé cũng rất biết dạy dỗ, còn cho con bé học hết cấp ba.”
“Con bé còn học hết cấp ba sao?” Lần đầu nghe nói, ông cụ Quý cũng hơi ngạc nhiên.
Lúc đầu hai nhà định hôn, hai vợ chồng già bọn họ cũng đã nghĩ đến việc đón Lâm Kiều đến Yến Đô nuôi dưỡng. Dù sao thì đến Yến Đô rồi Lâm Kiều có thể được chăm sóc và giáo dục tốt hơn. Đáng tiếc là chưa đợi Lâm Kiều đến tuổi đi học thì đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, hai nhà cũng vì thế mà mất liên lạc.
Từ Lệ nghe vậy gật đầu: “Năm ngoái đã tốt nghiệp cấp ba rồi. Nhưng tôi chỉ nói vậy thôi, còn ông muốn định thế nào thì cứ định thế ấy.”
Chuyện hôn sự của Quý Trạch ai cũng có thể quản, chỉ có bà là thân phận khó xử, không tiện nhúng tay vào.
Từ Lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, chủ động chuyển chủ đề: “Tôi thấy trời hôm nay u ám quá, có khi sắp mưa rồi.”
Quý Đạc cũng phát hiện sắc trời không ổn, bầu trời u ám, mây đen vần vũ thành từng mảng lớn, như thể sắp sụp xuống đến nơi.
Trước khi ra khỏi thành phố, anh đã bảo tài xế Tiểu Phương rẽ một vòng, xuống mua một ít bánh điểm tâm Đạo Hương Xuân, một phần để ở ghế trước, một phần để bên cạnh Lâm Kiều: “Hôm nay có lẽ sẽ mưa, nếu không tìm được chỗ ăn cơm thì ăn tạm bánh để lót dạ vậy.”
Quý Đạc là người ít nói, không thích nói chuyện phiếm, đây đã là câu dài nhất mà anh nói với Lâm Kiều từ lúc lên xe đến giờ.
Lâm Kiều gật đầu, lấy một chiếc bánh vòng chiên giòn từ trong túi giấy ra, chưa ăn hết một chiếc thì những hạt mưa đã bắt đầu độp độp rơi xuống.
Đến chiều, mặc dù đã bật cần gạt nước nhưng nước mưa như trút vẫn làm cho kính chắn gió phía trước thành một mảnh mờ mịt. Tài xế Tiểu Phương cẩn thận chú ý tình hình giao thông phía trước: “Không được rồi, mưa quá lớn, nếu cứ thế này thì tối nay cũng không lái được.”
Yến Đô vốn không gần nhà cũ của Lâm Kiều, họ xuất phát từ bảy giờ sáng nhưng phải đến ba bốn giờ chiều mới tới nơi.
Đường đi khó khăn, xe jeep không chạy được, đừng nói ba bốn giờ, dẫu có chín mười giờ cũng chưa chắc đã tới được nữa là.
Nông thôn đều nghỉ ngơi rất sớm, tám giờ tối là hầu như mọi người đều đã lên giường đi ngủ hết rồi. Chưa kể trời mưa như trút thế này, tầm nhìn thấp, mặt đường lại rất trơn trượt, tài xế dày dặn như Tiểu Phương cũng không dám đảm bảo lái xe đêm sẽ an toàn.
Quý Đạc vẫn bình tĩnh, hỏi Lâm Kiều: “Cô có thư giới thiệu không?”
Lâm Kiều nghe vậy là biết anh muốn nghỉ đêm trên đường, đợi trời sáng rồi mới đến thôn Sa Hà.
Mà đầu những năm tám mươi vẫn chưa có nhà nghỉ tư nhân, dù ở nhà nghỉ hay nhà khách đều phải có thư giới thiệu mới được.
Lâm Kiều nói thật: “Người thanh niên trí thức đó là do vợ của bí thư chi bộ thôn chúng tôi giới thiệu.”
Ông cụ Quý không lên tiếng.
Từ Lệ nhìn là biết, thở dài: “Thực ra con bé Lâm Kiều đó cũng không tồi - thông minh, gan dạ, cũng không phải là kiểu người hung hăng ầm ĩ. Hôm qua tôi đưa con bé về, con bé không biểu lộ gì trên mặt, không kiêu ngạo, không nịnh nọt, cũng không cố tỏ ra làm cao.”
Sự chênh lệch quá lớn thường khiến tâm lý con người mất cân bằng, hoặc là sinh ra sự ngưỡng mộ, hoặc là sinh ra sự đố kỵ, hoặc là sinh ra sự tự ti.
Nhưng Lâm Kiều thì từ đầu đến cuối vẫn giữ được tâm lý bình thản, không hề được ưu ái mà hốt hoảng, càng không vì sĩ diện mà giả vờ thanh cao hay khinh khỉnh.
“Con bé chỉ là xuất thân kém một chút, chứ văn hóa hay giáo dưỡng đều không hề thua kém người khác. Bà nội con bé cũng rất biết dạy dỗ, còn cho con bé học hết cấp ba.”
“Con bé còn học hết cấp ba sao?” Lần đầu nghe nói, ông cụ Quý cũng hơi ngạc nhiên.
Lúc đầu hai nhà định hôn, hai vợ chồng già bọn họ cũng đã nghĩ đến việc đón Lâm Kiều đến Yến Đô nuôi dưỡng. Dù sao thì đến Yến Đô rồi Lâm Kiều có thể được chăm sóc và giáo dục tốt hơn. Đáng tiếc là chưa đợi Lâm Kiều đến tuổi đi học thì đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, hai nhà cũng vì thế mà mất liên lạc.
Từ Lệ nghe vậy gật đầu: “Năm ngoái đã tốt nghiệp cấp ba rồi. Nhưng tôi chỉ nói vậy thôi, còn ông muốn định thế nào thì cứ định thế ấy.”
Chuyện hôn sự của Quý Trạch ai cũng có thể quản, chỉ có bà là thân phận khó xử, không tiện nhúng tay vào.
Từ Lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, chủ động chuyển chủ đề: “Tôi thấy trời hôm nay u ám quá, có khi sắp mưa rồi.”
Quý Đạc cũng phát hiện sắc trời không ổn, bầu trời u ám, mây đen vần vũ thành từng mảng lớn, như thể sắp sụp xuống đến nơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi ra khỏi thành phố, anh đã bảo tài xế Tiểu Phương rẽ một vòng, xuống mua một ít bánh điểm tâm Đạo Hương Xuân, một phần để ở ghế trước, một phần để bên cạnh Lâm Kiều: “Hôm nay có lẽ sẽ mưa, nếu không tìm được chỗ ăn cơm thì ăn tạm bánh để lót dạ vậy.”
Quý Đạc là người ít nói, không thích nói chuyện phiếm, đây đã là câu dài nhất mà anh nói với Lâm Kiều từ lúc lên xe đến giờ.
Lâm Kiều gật đầu, lấy một chiếc bánh vòng chiên giòn từ trong túi giấy ra, chưa ăn hết một chiếc thì những hạt mưa đã bắt đầu độp độp rơi xuống.
Đến chiều, mặc dù đã bật cần gạt nước nhưng nước mưa như trút vẫn làm cho kính chắn gió phía trước thành một mảnh mờ mịt. Tài xế Tiểu Phương cẩn thận chú ý tình hình giao thông phía trước: “Không được rồi, mưa quá lớn, nếu cứ thế này thì tối nay cũng không lái được.”
Yến Đô vốn không gần nhà cũ của Lâm Kiều, họ xuất phát từ bảy giờ sáng nhưng phải đến ba bốn giờ chiều mới tới nơi.
Đường đi khó khăn, xe jeep không chạy được, đừng nói ba bốn giờ, dẫu có chín mười giờ cũng chưa chắc đã tới được nữa là.
Nông thôn đều nghỉ ngơi rất sớm, tám giờ tối là hầu như mọi người đều đã lên giường đi ngủ hết rồi. Chưa kể trời mưa như trút thế này, tầm nhìn thấp, mặt đường lại rất trơn trượt, tài xế dày dặn như Tiểu Phương cũng không dám đảm bảo lái xe đêm sẽ an toàn.
Quý Đạc vẫn bình tĩnh, hỏi Lâm Kiều: “Cô có thư giới thiệu không?”
Lâm Kiều nghe vậy là biết anh muốn nghỉ đêm trên đường, đợi trời sáng rồi mới đến thôn Sa Hà.
Mà đầu những năm tám mươi vẫn chưa có nhà nghỉ tư nhân, dù ở nhà nghỉ hay nhà khách đều phải có thư giới thiệu mới được.
Lâm Kiều nói thật: “Người thanh niên trí thức đó là do vợ của bí thư chi bộ thôn chúng tôi giới thiệu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro