Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 23
2024-11-21 08:23:41
Nếu là người khác giới thiệu, gặp được bí thư thôn chi bộ tốt bụng một chút thì có thể sẽ lén giúp Lâm Kiều một tay đấy. Nhưng người giới thiệu lại chính là vợ của bí thư chi bộ thôn, Lâm Kiều tuyệt không thể để lộ ra chút ý định bỏ trốn nào, càng không thể lấy được thư giới thiệu.
Quý Đạc không hỏi thêm nữa: “Vậy thì tìm đại nhà một người dân địa phương để xin ngủ nhờ đi.”
Anh và Tiểu Phương đều là quân nhân, cho dù Lâm Kiều không có thư giới thiệu, đưa thêm chút tiền cũng không đến nỗi khiến người ta nghi ngờ hay cảnh giác. Hơn nữa đoạn đường này thực sự hơi hẻo lánh, đi mãi cũng không thấy một hộ dân nào, nếu muốn tìm một thị trấn có nhà nghỉ thì sợ là đến khi trời tối cũng chưa chắc đã tìm được.
Tiểu Phương đáp một tiếng, càng chú ý hơn tình hình phía trước.
Tuy nhiên, trời dần tối, vẫn không tìm được nhà dân để xin ngủ nhờ, lại còn xuất hiện tình huống mới.
Tiểu Phương dừng xe jeep bên đường, cầm ô xuống xe, đi theo đèn pha xe một đoạn rồi quay lại, sắc mặt không mấy dễ coi: “Phía trước hình như bị sạt lở, đường bị chặn mất một nửa, không biết có thể đi qua được không, cách xa quá không nhìn rõ được.”
Lâm Kiều thấy nếu cô là Quý Đạc, lúc này hẳn sẽ tức giận lắm ấy.
Đang yên đang lành, đột nhiên xuất hiện một người có hôn ước với nhà mình, khiến mình mất công mất sức chạy một chuyến thế này, chuyện này còn chưa xong đã lại lòi ra chuyện khác nữa.
Đúng như dự đoán, người đàn ông cau mày: “Đi phía trước xem tiếp thế nào.”
Tiểu Phương làm theo lời anh, Quý Đạc cũng hạ cửa sổ xe xuống một chút. Qua màn mưa, anh quan sát tình hình đường xá phía trước.
Mưa đã không còn nặng hạt như trước, dưới ánh đèn pha, có thể lờ mờ nhìn thấy con đường đất bị đất đá nuốt mất một nửa. Lâm Kiều cũng thò đầu ra nhìn. Cô thấy đoạn đường còn lại chỉ rộng khoảng nửa mét, chắc chắn không đủ cho một chiếc xe jeep đi qua.
Tiểu Phương có kinh nghiệm hơn, anh ta nói: “Không đi qua được đâu, trừ khi dọn ra được thêm hơn một mét nữa.”
Dọn ra hơn một mét nữa á? Dọn bằng cách nào đây?
Đừng nói chuyện bọn họ có công cụ hay không, cho dù có thì với trận mưa lớn như thế này, chẳng mấy chốc người cũng sẽ ướt sũng mất.
Hơn nữa mưa vẫn chưa tạnh, sườn núi vẫn có nguy cơ sạt lở lần hai, chỉ vì để đi cho kịp đường thì không đáng.
Quý Đạc giơ tay kéo cửa sổ xe lên: “Quay lại đi, trước tiên cứ ở lại thị trấn trước đó một đêm đã.”
Nơi đó cũng cách khá xa rồi, ít nhất phải mất hai ba giờ đồng hồ...
Lâm Kiều đang định dựa vào lưng ghế, đột nhiên trong tiếng mưa, cô nghe thấy gì đó: “Hình như có tiếng gì đó...”
Câu nói còn chưa dứt, Quý Đạc ngồi phía trước đã trầm giọng nói: “Dừng xe.” Anh lại hạ cửa sổ xe đang sắp đóng lại xuống.
Người đàn ông nghiêng tai lắng nghe một lúc rồi lập tức mở cửa xuống xe. Bất chấp mưa như trút nước, anh sải bước đi về phía trước.
Tiểu Phương chậm mất nửa nhịp,rồi vội cầm ô đuổi theo sau. Hai người bọn họ đi rồi quay lại rất nhanh, Quý Đạc kéo cửa xe, trực tiếp cởi cúc áo quân phục: “Có người bị vùi, tôi và Tiểu Phương đi cứu người, trước mắt cô cứ đợi trong xe đi.”
Anh vứt áo khoác lên ghế phụ, quay người lấy cái xẻng trong cốp xe ra.
Bên trong anh chỉ còn độc một chiếc áo sơ mi phẳng phiu, bị mưa tạt vào, nhanh chóng ướt sũng dán chặt vào lồng ngực săn chắc.
Người đàn ông cũng không hề để ý, tiện tay xắn tay áo lên, để lộ cánh tay phủ một lớp cơ mỏng, bắt đầu dọn đường một cách cực kỳ gọn gàng.
Không ngờ người này trông lạnh lùng nghiêm túc nhưng lại không hề do dự khi làm mấy việc nặng việc dơ như thế này.
Quý Đạc không hỏi thêm nữa: “Vậy thì tìm đại nhà một người dân địa phương để xin ngủ nhờ đi.”
Anh và Tiểu Phương đều là quân nhân, cho dù Lâm Kiều không có thư giới thiệu, đưa thêm chút tiền cũng không đến nỗi khiến người ta nghi ngờ hay cảnh giác. Hơn nữa đoạn đường này thực sự hơi hẻo lánh, đi mãi cũng không thấy một hộ dân nào, nếu muốn tìm một thị trấn có nhà nghỉ thì sợ là đến khi trời tối cũng chưa chắc đã tìm được.
Tiểu Phương đáp một tiếng, càng chú ý hơn tình hình phía trước.
Tuy nhiên, trời dần tối, vẫn không tìm được nhà dân để xin ngủ nhờ, lại còn xuất hiện tình huống mới.
Tiểu Phương dừng xe jeep bên đường, cầm ô xuống xe, đi theo đèn pha xe một đoạn rồi quay lại, sắc mặt không mấy dễ coi: “Phía trước hình như bị sạt lở, đường bị chặn mất một nửa, không biết có thể đi qua được không, cách xa quá không nhìn rõ được.”
Lâm Kiều thấy nếu cô là Quý Đạc, lúc này hẳn sẽ tức giận lắm ấy.
Đang yên đang lành, đột nhiên xuất hiện một người có hôn ước với nhà mình, khiến mình mất công mất sức chạy một chuyến thế này, chuyện này còn chưa xong đã lại lòi ra chuyện khác nữa.
Đúng như dự đoán, người đàn ông cau mày: “Đi phía trước xem tiếp thế nào.”
Tiểu Phương làm theo lời anh, Quý Đạc cũng hạ cửa sổ xe xuống một chút. Qua màn mưa, anh quan sát tình hình đường xá phía trước.
Mưa đã không còn nặng hạt như trước, dưới ánh đèn pha, có thể lờ mờ nhìn thấy con đường đất bị đất đá nuốt mất một nửa. Lâm Kiều cũng thò đầu ra nhìn. Cô thấy đoạn đường còn lại chỉ rộng khoảng nửa mét, chắc chắn không đủ cho một chiếc xe jeep đi qua.
Tiểu Phương có kinh nghiệm hơn, anh ta nói: “Không đi qua được đâu, trừ khi dọn ra được thêm hơn một mét nữa.”
Dọn ra hơn một mét nữa á? Dọn bằng cách nào đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đừng nói chuyện bọn họ có công cụ hay không, cho dù có thì với trận mưa lớn như thế này, chẳng mấy chốc người cũng sẽ ướt sũng mất.
Hơn nữa mưa vẫn chưa tạnh, sườn núi vẫn có nguy cơ sạt lở lần hai, chỉ vì để đi cho kịp đường thì không đáng.
Quý Đạc giơ tay kéo cửa sổ xe lên: “Quay lại đi, trước tiên cứ ở lại thị trấn trước đó một đêm đã.”
Nơi đó cũng cách khá xa rồi, ít nhất phải mất hai ba giờ đồng hồ...
Lâm Kiều đang định dựa vào lưng ghế, đột nhiên trong tiếng mưa, cô nghe thấy gì đó: “Hình như có tiếng gì đó...”
Câu nói còn chưa dứt, Quý Đạc ngồi phía trước đã trầm giọng nói: “Dừng xe.” Anh lại hạ cửa sổ xe đang sắp đóng lại xuống.
Người đàn ông nghiêng tai lắng nghe một lúc rồi lập tức mở cửa xuống xe. Bất chấp mưa như trút nước, anh sải bước đi về phía trước.
Tiểu Phương chậm mất nửa nhịp,rồi vội cầm ô đuổi theo sau. Hai người bọn họ đi rồi quay lại rất nhanh, Quý Đạc kéo cửa xe, trực tiếp cởi cúc áo quân phục: “Có người bị vùi, tôi và Tiểu Phương đi cứu người, trước mắt cô cứ đợi trong xe đi.”
Anh vứt áo khoác lên ghế phụ, quay người lấy cái xẻng trong cốp xe ra.
Bên trong anh chỉ còn độc một chiếc áo sơ mi phẳng phiu, bị mưa tạt vào, nhanh chóng ướt sũng dán chặt vào lồng ngực săn chắc.
Người đàn ông cũng không hề để ý, tiện tay xắn tay áo lên, để lộ cánh tay phủ một lớp cơ mỏng, bắt đầu dọn đường một cách cực kỳ gọn gàng.
Không ngờ người này trông lạnh lùng nghiêm túc nhưng lại không hề do dự khi làm mấy việc nặng việc dơ như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro