Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 27
2024-11-21 08:23:41
Lời còn chưa dứt thì Lâm Thủ Nghĩa đã nhìn sang phía thím ta rồi.
Tôn Tú Chi lập tức nuốt lời muốn nói vào bụng, khiến Lâm Vĩ không khỏi thắc mắc: “Ông cụ Quý là ai?”
“Mày quan tâm ông ta là ai làm gì!” Tôn Tú Chi trừng mắt nhìn con trai mình, rồi lại ngồi phịch xuống giường: “Nếu sớm biết con nhóc chết tiệt này không an phận như thế này, thì mẹ đã nhốt nó trong nhà rồi. Hóa ra cái vẻ ngoan ngoãn của nó đều là giả cả, chỉ cần có chuyện gì không vừa ý là nó lại bày trò để chỉnh nhà ta ngay.”
Thím ta đã nói câu này rất nhiều lần rồi, hơn một nửa thời gian lúc đi tìm người trong hôm nay, thím ta cũng đã nói những lời còn khó nghe hơn thế này nữa.
Thấy hai vợ chồng nhíu mày lo lắng, Lâm Vĩ thăm dò mở lời: “Nếu Kiều Kiều không muốn thì thôi vậy.”
“Nhà họ Mã đã đưa hết sính lễ cho chúng ta rồi, mày bảo mẹ thôi là thôi được chắc?” Tôn Tú Chi suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Thấy thím ta phản ứng dữ dội, giọng Lâm Vĩ yếu đi hẳn: “Không được thì trả sính lễ lại, nhà mình cũng không thiếu mấy thứ đó.”
Anh ấy thấy không thiếu nhưng Tôn Tú Chi lại không nghĩ vậy: “Mày nói sao mà dễ nghe thế, đó là mấy trăm đồng đấy! Bây giờ quần áo đã mặc, thịt đã ăn, hai chai rượu ngon đưa hôm đính hôn ba mày cũng đã uống rồi, mày bảo mẹ lấy gì để trả lại cho người ta hả?”
Nghe Tôn Tú Chi nhắc đến rượu, Lâm Thủ Nghĩa khẽ ho một tiếng: “Không thể nói như vậy được, hai nhà chúng ta đã đính hôn rồi thì sao nói thôi là thôi được. Hơn nữa con bé Kiều cũng quá tùy hứng rồi, tuy Tiểu Mã là đi bước nữa, nhưng điều kiện tốt, con người cũng không tệ. Nó theo Tiểu Mã thì có thể lên thành phố hưởng phúc rồi, chẳng hơn cứ ở quê mà trồng trọt à, sao có thể nói bỏ đi là bỏ đi luôn cơ chứ?”
Thấy Lâm Vĩ còn muốn nói gì đó, hắn ta có chút mất kiên nhẫn: “Hôm nay mày bị làm sao vậy, cứ nói mấy lời vô lý thế?”
Lâm Huệ chỉ kém Lâm Vĩ hai tuổi, ngồi bên cạnh vừa ngáp nừa nói: “Đúng đó, đừng nói là Lâm Kiều do anh cố ý thả chạy đấy nhé?”
Tìm người cả ngày trời, cô ta cũng tìm đủ rồi, bây giờ chỉ cần nhắc đến Lâm Kiều là cô ta liền cảm thấy chán ngán.
“Anh có thể thả nó đi đâu được hả?" Lâm Vĩ vội vàng nhìn về phía hai vợ chồng Lâm Thủ Nghĩa.
Lâm Thủ Nghĩa không nghĩ theo hướng này, hắn ta xua tay: “Được rồi, đều đi tìm cả ngày rồi, đi ngủ sớm đi.”
Đuổi hai đứa con về phòng, Tôn Tú Chi múc nước nóng từ nồi lớn ra cho Lâm Thủ Nghĩa lau người: “Chuyện này rốt cuộc nên làm sao giờ?”
Có muốn cũng không thể ngủ được, không tìm thấy Lâm Kiều, bọn họ sao có thể ngủ được cơ chứ.
Lâm Thủ Nghĩa cau mày, trầm ngâm một lúc lâu: “Cứ nói với bọn họ là con nhỏ Kiều bị ốm vì dầm mưa, ngày mai không thể kết hôn được, bảo bọn họ chọn ngày khác đi.”
Kết hôn là chuyện vui, ai lại muốn cưới một cô dâu ốm yếu về nhà nào, chẳng may mắn gì hết. Vừa hay hôm nay trời mưa, có thể lấy đó làm cái cớ, nhưng cũng chỉ kéo dài được một thời gian chứ không kéo dài được mãi, vẫn phải nhanh chóng tìm Lâm Kiều về mới được.
Tôn Tú Chi nghiến răng: “Được, ngày mai tôi sẽ đến huyện, nói rõ với bọn họ.”
Chỉ là ngày đã định ra từ sớm rồi, mời những ai đến làm khách, làm món gì, nhà họ Mã chắc chắn đã sắp xếp xong cả rồi. Đột nhiên đến đó rồi nói là hôn lễ tạm thời không thể tổ chức ấy hả? Nào có dễ dàng như vậy cơ chứ. Không khéo còn phải tốn chút tiền để bù đắp tổn thất cho người ta nữa.
Tôn Tú Chi lập tức nuốt lời muốn nói vào bụng, khiến Lâm Vĩ không khỏi thắc mắc: “Ông cụ Quý là ai?”
“Mày quan tâm ông ta là ai làm gì!” Tôn Tú Chi trừng mắt nhìn con trai mình, rồi lại ngồi phịch xuống giường: “Nếu sớm biết con nhóc chết tiệt này không an phận như thế này, thì mẹ đã nhốt nó trong nhà rồi. Hóa ra cái vẻ ngoan ngoãn của nó đều là giả cả, chỉ cần có chuyện gì không vừa ý là nó lại bày trò để chỉnh nhà ta ngay.”
Thím ta đã nói câu này rất nhiều lần rồi, hơn một nửa thời gian lúc đi tìm người trong hôm nay, thím ta cũng đã nói những lời còn khó nghe hơn thế này nữa.
Thấy hai vợ chồng nhíu mày lo lắng, Lâm Vĩ thăm dò mở lời: “Nếu Kiều Kiều không muốn thì thôi vậy.”
“Nhà họ Mã đã đưa hết sính lễ cho chúng ta rồi, mày bảo mẹ thôi là thôi được chắc?” Tôn Tú Chi suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Thấy thím ta phản ứng dữ dội, giọng Lâm Vĩ yếu đi hẳn: “Không được thì trả sính lễ lại, nhà mình cũng không thiếu mấy thứ đó.”
Anh ấy thấy không thiếu nhưng Tôn Tú Chi lại không nghĩ vậy: “Mày nói sao mà dễ nghe thế, đó là mấy trăm đồng đấy! Bây giờ quần áo đã mặc, thịt đã ăn, hai chai rượu ngon đưa hôm đính hôn ba mày cũng đã uống rồi, mày bảo mẹ lấy gì để trả lại cho người ta hả?”
Nghe Tôn Tú Chi nhắc đến rượu, Lâm Thủ Nghĩa khẽ ho một tiếng: “Không thể nói như vậy được, hai nhà chúng ta đã đính hôn rồi thì sao nói thôi là thôi được. Hơn nữa con bé Kiều cũng quá tùy hứng rồi, tuy Tiểu Mã là đi bước nữa, nhưng điều kiện tốt, con người cũng không tệ. Nó theo Tiểu Mã thì có thể lên thành phố hưởng phúc rồi, chẳng hơn cứ ở quê mà trồng trọt à, sao có thể nói bỏ đi là bỏ đi luôn cơ chứ?”
Thấy Lâm Vĩ còn muốn nói gì đó, hắn ta có chút mất kiên nhẫn: “Hôm nay mày bị làm sao vậy, cứ nói mấy lời vô lý thế?”
Lâm Huệ chỉ kém Lâm Vĩ hai tuổi, ngồi bên cạnh vừa ngáp nừa nói: “Đúng đó, đừng nói là Lâm Kiều do anh cố ý thả chạy đấy nhé?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tìm người cả ngày trời, cô ta cũng tìm đủ rồi, bây giờ chỉ cần nhắc đến Lâm Kiều là cô ta liền cảm thấy chán ngán.
“Anh có thể thả nó đi đâu được hả?" Lâm Vĩ vội vàng nhìn về phía hai vợ chồng Lâm Thủ Nghĩa.
Lâm Thủ Nghĩa không nghĩ theo hướng này, hắn ta xua tay: “Được rồi, đều đi tìm cả ngày rồi, đi ngủ sớm đi.”
Đuổi hai đứa con về phòng, Tôn Tú Chi múc nước nóng từ nồi lớn ra cho Lâm Thủ Nghĩa lau người: “Chuyện này rốt cuộc nên làm sao giờ?”
Có muốn cũng không thể ngủ được, không tìm thấy Lâm Kiều, bọn họ sao có thể ngủ được cơ chứ.
Lâm Thủ Nghĩa cau mày, trầm ngâm một lúc lâu: “Cứ nói với bọn họ là con nhỏ Kiều bị ốm vì dầm mưa, ngày mai không thể kết hôn được, bảo bọn họ chọn ngày khác đi.”
Kết hôn là chuyện vui, ai lại muốn cưới một cô dâu ốm yếu về nhà nào, chẳng may mắn gì hết. Vừa hay hôm nay trời mưa, có thể lấy đó làm cái cớ, nhưng cũng chỉ kéo dài được một thời gian chứ không kéo dài được mãi, vẫn phải nhanh chóng tìm Lâm Kiều về mới được.
Tôn Tú Chi nghiến răng: “Được, ngày mai tôi sẽ đến huyện, nói rõ với bọn họ.”
Chỉ là ngày đã định ra từ sớm rồi, mời những ai đến làm khách, làm món gì, nhà họ Mã chắc chắn đã sắp xếp xong cả rồi. Đột nhiên đến đó rồi nói là hôn lễ tạm thời không thể tổ chức ấy hả? Nào có dễ dàng như vậy cơ chứ. Không khéo còn phải tốn chút tiền để bù đắp tổn thất cho người ta nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro