Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 28
2024-11-21 08:23:41
Nghĩ đến chuyện này đều do Lâm Kiều gây ra, Tôn Tú Chi tức giận không thôi: “Đợi đến khi con ranh chết tiệt đó về, xem tôi xử lý nó thế nào!”
Ngày hôm sau, trời cuối cùng cũng tạnh mưa, Tôn Tú Chi ăn xong cơm liền chuẩn bị lên đường, ngăn người lại trước khi nhà họ Mã đến đón dâu.
Không ngờ vừa mới ra khỏi cổng, thím ta đã nhìn thấy một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc ở ngay trước mặt rồi.
Mẹ của Lâm Kiều - Lưu Ngọc Lan, cũng không biết đã ra khỏi nhà từ lúc nào, giày và ống quần bà ấy toàn là bùn, lúc này đang đứng bên đường nói chuyện với người ta. Ngũ quan của bà ấy có năm sáu phần giống Lâm Kiều, chỉ có đôi mắt là hơi rũ xuống, trông rất dịu dàng nhu hòa, nhưng giờ phút này lại ngập tràn lo lắng.
Trong lòng Tôn Tú Chi lập tức chùng xuống, nhìn lại người đang nói chuyện với bà ấy, mí mắt thím ta càng giật mạnh hơn.
Cùng sống trong một thôn, thím ta sao có thể không nhận ra vợ của Triệu Tam - mẹ vợ trước của Mã Vinh Lượng, cũng chính là thông gia ngày trước của nhà họ Mã cơ chứ? Lúc trước, khi Tiểu Hà nhà họ Triệu xảy ra chuyện, vợ của Triệu Tam đã không ít lần chỉ trời chửi đất, mắng nhà họ Mã không phải người.
Hai người này gặp nhau vào lúc này, cho dù thím ta không muốn nghĩ sự việc theo chiều hướng xấu cũng không được.
Quả nhiên, vợ của Triệu Tam liếc mắt nhìn thím ta, giọng nói càng lớn hơn: “Mã Vinh Lượng là thứ tốt đẹp gì cơ chứ? Chỉ là một tên vong ơn phụ nghĩa thôi! Nếu không phải nhà chúng tôi giúp đỡ thì một thanh niên trí thức mà ngay cả hạt giống cũng không biết gieo như hắn sao có thể ăn no được cơ chứ? Hắn thì hay lắm, vừa về thành phố là không cần vợ con nữa. Gả con bé Kiều nhà chị cho loại người này ấy hả, không phải sẽ khiến người ta tức chết sao? Sợ là ngay cả thuốc trợ tim cũng phải tiêm đến hai mũi ấy chứ.”
Mấy hôm trước, Lâm Kiều đúng là bị ốm, trong thôn lại chỉ có mỗi một trạm y tế, thế nên tin tức không giấu được cũng là chuyện bình thường.
Nhưng chính vì Lâm Kiều bị ốm nên Tôn Tú Chi mới không ngờ là cô còn có sức lực để mà chạy trốn, thế mới để cô tranh thủ kẽ hở để chuồn đi mất.
Kể từ khi gặp Lâm Thủ Nghĩa vào ngày hôm qua, trong lòng Lưu Ngọc Lan cứ không yên. Nếu đang yên đang lành thì ai lại phải đội mưa to gió lớn để đến hỏi bà xem có nhìn thấy Lâm Kiều không cơ chứ?
Một đêm không ngủ, sáng sớm trời vừa sáng là bà ấy đã xuất phát từ nhà luôn rồi. Sau khi đi bộ gần ba mươi dặm trên con đường lầy lội để đến được nơi này, lại nghe vợ của Triệu Tam nói như vậy, mặt bà ấy không khỏi đỏ bừng lên vì giận dữ. Lưu Ngọc Lan chạy đến trước mặt Tôn Tú Chi: “Kiều Kiều đâu? Có phải là Kiều Kiều mất tích rồi không?”
Tôn Tú Chi sao có thể thừa nhận được, thím ta trừng mắt nhìn vợ của Triệu Tam: “Kiều Kiều vẫn còn đang khỏe mạnh ngồi trong nhà kia kìa, chị đừng nghe mấy người này nói bậy nói bạ làm gì.”
“Tôi nói bậy? Tôi mà còn cần phải nói bậy sao?” Vợ của Triệu Tam tức đến bật cười: “Chuyện này không phải chỉ có tôi biết, nếu không tin, chị cứ tùy tiện hỏi một người trong thôn đi, xem có phải là sau khi bà nội con bé vừa mất là thím ta đã đem Kiều Kiều bán đi luôn rồi không?”
Có vài chuyện phải làm nhưng không thể nói ra được, Tôn Tú Chi đang sốt ruột vì sợ không kịp, bị chặn lại như vậy đã không vui rồi, giờ lại thấy mấy người khác ở xung quanh nghe tiếng nhìn sang thì sắc mặt thím ta càng khó coi: “Còn không phải là vì người ta không thèm con gái nhà bà sao, không muốn thấy người khác được đi hưởng phúc ở thành phố chứ gì?”
Ngày hôm sau, trời cuối cùng cũng tạnh mưa, Tôn Tú Chi ăn xong cơm liền chuẩn bị lên đường, ngăn người lại trước khi nhà họ Mã đến đón dâu.
Không ngờ vừa mới ra khỏi cổng, thím ta đã nhìn thấy một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc ở ngay trước mặt rồi.
Mẹ của Lâm Kiều - Lưu Ngọc Lan, cũng không biết đã ra khỏi nhà từ lúc nào, giày và ống quần bà ấy toàn là bùn, lúc này đang đứng bên đường nói chuyện với người ta. Ngũ quan của bà ấy có năm sáu phần giống Lâm Kiều, chỉ có đôi mắt là hơi rũ xuống, trông rất dịu dàng nhu hòa, nhưng giờ phút này lại ngập tràn lo lắng.
Trong lòng Tôn Tú Chi lập tức chùng xuống, nhìn lại người đang nói chuyện với bà ấy, mí mắt thím ta càng giật mạnh hơn.
Cùng sống trong một thôn, thím ta sao có thể không nhận ra vợ của Triệu Tam - mẹ vợ trước của Mã Vinh Lượng, cũng chính là thông gia ngày trước của nhà họ Mã cơ chứ? Lúc trước, khi Tiểu Hà nhà họ Triệu xảy ra chuyện, vợ của Triệu Tam đã không ít lần chỉ trời chửi đất, mắng nhà họ Mã không phải người.
Hai người này gặp nhau vào lúc này, cho dù thím ta không muốn nghĩ sự việc theo chiều hướng xấu cũng không được.
Quả nhiên, vợ của Triệu Tam liếc mắt nhìn thím ta, giọng nói càng lớn hơn: “Mã Vinh Lượng là thứ tốt đẹp gì cơ chứ? Chỉ là một tên vong ơn phụ nghĩa thôi! Nếu không phải nhà chúng tôi giúp đỡ thì một thanh niên trí thức mà ngay cả hạt giống cũng không biết gieo như hắn sao có thể ăn no được cơ chứ? Hắn thì hay lắm, vừa về thành phố là không cần vợ con nữa. Gả con bé Kiều nhà chị cho loại người này ấy hả, không phải sẽ khiến người ta tức chết sao? Sợ là ngay cả thuốc trợ tim cũng phải tiêm đến hai mũi ấy chứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy hôm trước, Lâm Kiều đúng là bị ốm, trong thôn lại chỉ có mỗi một trạm y tế, thế nên tin tức không giấu được cũng là chuyện bình thường.
Nhưng chính vì Lâm Kiều bị ốm nên Tôn Tú Chi mới không ngờ là cô còn có sức lực để mà chạy trốn, thế mới để cô tranh thủ kẽ hở để chuồn đi mất.
Kể từ khi gặp Lâm Thủ Nghĩa vào ngày hôm qua, trong lòng Lưu Ngọc Lan cứ không yên. Nếu đang yên đang lành thì ai lại phải đội mưa to gió lớn để đến hỏi bà xem có nhìn thấy Lâm Kiều không cơ chứ?
Một đêm không ngủ, sáng sớm trời vừa sáng là bà ấy đã xuất phát từ nhà luôn rồi. Sau khi đi bộ gần ba mươi dặm trên con đường lầy lội để đến được nơi này, lại nghe vợ của Triệu Tam nói như vậy, mặt bà ấy không khỏi đỏ bừng lên vì giận dữ. Lưu Ngọc Lan chạy đến trước mặt Tôn Tú Chi: “Kiều Kiều đâu? Có phải là Kiều Kiều mất tích rồi không?”
Tôn Tú Chi sao có thể thừa nhận được, thím ta trừng mắt nhìn vợ của Triệu Tam: “Kiều Kiều vẫn còn đang khỏe mạnh ngồi trong nhà kia kìa, chị đừng nghe mấy người này nói bậy nói bạ làm gì.”
“Tôi nói bậy? Tôi mà còn cần phải nói bậy sao?” Vợ của Triệu Tam tức đến bật cười: “Chuyện này không phải chỉ có tôi biết, nếu không tin, chị cứ tùy tiện hỏi một người trong thôn đi, xem có phải là sau khi bà nội con bé vừa mất là thím ta đã đem Kiều Kiều bán đi luôn rồi không?”
Có vài chuyện phải làm nhưng không thể nói ra được, Tôn Tú Chi đang sốt ruột vì sợ không kịp, bị chặn lại như vậy đã không vui rồi, giờ lại thấy mấy người khác ở xung quanh nghe tiếng nhìn sang thì sắc mặt thím ta càng khó coi: “Còn không phải là vì người ta không thèm con gái nhà bà sao, không muốn thấy người khác được đi hưởng phúc ở thành phố chứ gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro