Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 29
2024-11-21 08:23:41
“Để tôi nói ấy à, chung quy cũng là do Tiểu Hạ nhà bà không đúng, sinh hai đứa con lại đều là con gái cả. Bây giờ thành phố đang kiểm soát kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt lắm, mỗi tháng đều phải kiểm tra kinh nguyệt đấy, nếu sinh thêm thì ngay cả công việc cũng chẳng có mà làm đâu. Tiểu Hạ nhà bà không sinh được con trai, còn không cho người ta tìm người khác sinh à?”
Những lời này câu nào cũng đâm vào chỗ đau của người ta cả, vợ Triệu Tam nào còn tâm trí đâu mà để ý đến Lưu Ngọc Lan nữa, lập tức nhảy qua cãi tay đôi với thím ta liền.
Lưu Ngọc Lan cũng không có tâm trạng để ý đến việc bọn họ cãi nhau thế nào, bà ấy trực tiếp đi vòng qua hai người này mà vào trong sân.
Khi gặp ba cha con nhà họ Lâm đang đi ra ngoài xem tình hình, ánh mắt bà ấy lướt qua Lâm Thủ Nghĩa đang mang sắc mặt không tốt mà hỏi Lâm Vĩ – người vừa thấy bà ấy thì mặt liền có vẻ không được tự nhiên: “Đại Vĩ, con nói thật với bác gái đi, có phải Kiều Kiều mất tích rồi không?”
Hồi đó, khi Lưu Ngọc Lan tái giá, Lâm Vĩ đã đủ tuổi để nhớ được mọi chuyện rồi, anh ấy còn nhớ mỗi lần bác gái mua kẹo cho Lâm Kiều ăn thì đều sẽ mua cho mình một phần.
Khi ây Tôn Tú Chi liên tiếp mang thai, cũng bận rộn chăm sóc cho đứa con trai út vừa sinh ra đã không khỏe mạnh, thế nên đã giao Lâm Vĩ cho bà nội Lâm nuôi. Anh ấy nhìn Lưu Ngọc Lan, không khỏi nghĩ nếu đây là mẹ mình, dù có thêm đứa con khác thì chắc cũng sẽ không bỏ rơi mình đâu nhỉ?
Sau đó, em trai không nuôi được, bị phát ban rồi mất, rồi cha mẹ lại đón Lâm Vĩ về, thậm chí còn vì anh ấy mà…
Lâm Vĩ cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt nôn nóng mà khẩn thiết của bà ấy: “Kiều Kiều mất tích rồi, đã không thấy tăm hơi từ sáng hôm kia.”
Trước mắt Lưu Ngọc Lan tối sầm lại, suýt chút nữa thì không chịu nổi mà ngã ngồi xuống đất.
Tôn Tú Chi đã phản ứng lại mà đuổi theo vào trong sân nhà, đối diện với thím ta chính là một đôi mắt đỏ hoe của Lưu Ngọc Lan: “Tiền trợ cấp liệt sĩ cũng đã đưa cho các người cả rồi, mọi thứ đều đưa cho các người hết, các người làm chú làm thím mà có thể đối xử với Kiều Kiều như vậy sao? Nếu con bé mà có mệnh hệ gì, tôi, tôi cũng không muốn sống nữa!”
Nghe bà ấy nhắc đến tiền trợ cấp liệt sĩ ra trước mặt mọi người, Tôn Tú Chi thẹn quá hóa giận: “Con bé đó là do nhà chúng tôi một tay nuôi lớn, không mang họ Lưu của chị, cũng không theo họ Đặng của ông chồng mới nhà chị. Chị không nuôi nó được một ngày, không chăm nó được một hôm, dựa vào đâu mà quản chuyện nhà chúng tôi!”
“Tôi không nuôi nó sao? Kiều Kiều lớn như vậy, năm nào tôi không đưa tiền nuôi dưỡng cho các người hả? Là các người không cho tôi gặp con bé!”
Sáng nay, cuối cùng thì người nhà của người mà mấy người Lâm Kiều đã cứu cũng đến bệnh viện, trả lại tiền thuốc đã ứng trước, còn ngàn ân vạn tạ tặng không ít lương khô do nhà bọn họ tự làm nữa. Mấy người họ vừa ăn vừa lên đường, không ngờ vừa đến nơi đã nghe được những lời này, khiến Lâm Kiều không khỏi sửng sốt.
Ký ức của nguyên thân về người mẹ này thực sự không nhiều, nhưng dù chỉ có một chút thì cũng là đầy sự bài xích. Mỗi lần nhớ lại đều là những lời từ miệng Tôn Tú Chi, như là “khóc cái gì mà khóc, mẹ mày đã sớm không cần mày nữa rồi”, “mày không biết chứ, mẹ mày lại sinh cho người ta một đứa con trai mập mạp rồi đấy”...
Cô chưa bao giờ biết, Lưu Ngọc Lan còn từng đưa tiền nuôi dưỡng cô nữa.
Những người hàng xóm vây quanh hóng chuyện rõ ràng cũng là lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này.
Những lời này câu nào cũng đâm vào chỗ đau của người ta cả, vợ Triệu Tam nào còn tâm trí đâu mà để ý đến Lưu Ngọc Lan nữa, lập tức nhảy qua cãi tay đôi với thím ta liền.
Lưu Ngọc Lan cũng không có tâm trạng để ý đến việc bọn họ cãi nhau thế nào, bà ấy trực tiếp đi vòng qua hai người này mà vào trong sân.
Khi gặp ba cha con nhà họ Lâm đang đi ra ngoài xem tình hình, ánh mắt bà ấy lướt qua Lâm Thủ Nghĩa đang mang sắc mặt không tốt mà hỏi Lâm Vĩ – người vừa thấy bà ấy thì mặt liền có vẻ không được tự nhiên: “Đại Vĩ, con nói thật với bác gái đi, có phải Kiều Kiều mất tích rồi không?”
Hồi đó, khi Lưu Ngọc Lan tái giá, Lâm Vĩ đã đủ tuổi để nhớ được mọi chuyện rồi, anh ấy còn nhớ mỗi lần bác gái mua kẹo cho Lâm Kiều ăn thì đều sẽ mua cho mình một phần.
Khi ây Tôn Tú Chi liên tiếp mang thai, cũng bận rộn chăm sóc cho đứa con trai út vừa sinh ra đã không khỏe mạnh, thế nên đã giao Lâm Vĩ cho bà nội Lâm nuôi. Anh ấy nhìn Lưu Ngọc Lan, không khỏi nghĩ nếu đây là mẹ mình, dù có thêm đứa con khác thì chắc cũng sẽ không bỏ rơi mình đâu nhỉ?
Sau đó, em trai không nuôi được, bị phát ban rồi mất, rồi cha mẹ lại đón Lâm Vĩ về, thậm chí còn vì anh ấy mà…
Lâm Vĩ cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt nôn nóng mà khẩn thiết của bà ấy: “Kiều Kiều mất tích rồi, đã không thấy tăm hơi từ sáng hôm kia.”
Trước mắt Lưu Ngọc Lan tối sầm lại, suýt chút nữa thì không chịu nổi mà ngã ngồi xuống đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Tú Chi đã phản ứng lại mà đuổi theo vào trong sân nhà, đối diện với thím ta chính là một đôi mắt đỏ hoe của Lưu Ngọc Lan: “Tiền trợ cấp liệt sĩ cũng đã đưa cho các người cả rồi, mọi thứ đều đưa cho các người hết, các người làm chú làm thím mà có thể đối xử với Kiều Kiều như vậy sao? Nếu con bé mà có mệnh hệ gì, tôi, tôi cũng không muốn sống nữa!”
Nghe bà ấy nhắc đến tiền trợ cấp liệt sĩ ra trước mặt mọi người, Tôn Tú Chi thẹn quá hóa giận: “Con bé đó là do nhà chúng tôi một tay nuôi lớn, không mang họ Lưu của chị, cũng không theo họ Đặng của ông chồng mới nhà chị. Chị không nuôi nó được một ngày, không chăm nó được một hôm, dựa vào đâu mà quản chuyện nhà chúng tôi!”
“Tôi không nuôi nó sao? Kiều Kiều lớn như vậy, năm nào tôi không đưa tiền nuôi dưỡng cho các người hả? Là các người không cho tôi gặp con bé!”
Sáng nay, cuối cùng thì người nhà của người mà mấy người Lâm Kiều đã cứu cũng đến bệnh viện, trả lại tiền thuốc đã ứng trước, còn ngàn ân vạn tạ tặng không ít lương khô do nhà bọn họ tự làm nữa. Mấy người họ vừa ăn vừa lên đường, không ngờ vừa đến nơi đã nghe được những lời này, khiến Lâm Kiều không khỏi sửng sốt.
Ký ức của nguyên thân về người mẹ này thực sự không nhiều, nhưng dù chỉ có một chút thì cũng là đầy sự bài xích. Mỗi lần nhớ lại đều là những lời từ miệng Tôn Tú Chi, như là “khóc cái gì mà khóc, mẹ mày đã sớm không cần mày nữa rồi”, “mày không biết chứ, mẹ mày lại sinh cho người ta một đứa con trai mập mạp rồi đấy”...
Cô chưa bao giờ biết, Lưu Ngọc Lan còn từng đưa tiền nuôi dưỡng cô nữa.
Những người hàng xóm vây quanh hóng chuyện rõ ràng cũng là lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro