Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 46
2024-11-22 00:10:30
Từ Lệ cũng thấy rằng một ngày mà Lâm Kiều chưa kết hôn thì hai vợ chồng kia chưa chắc đã chịu ngồi yên đâu, chỉ là bà vẫn có chút do dự: “Vừa rồi ông còn nói ép duyên không tốt...”
“Tôi nói thế là nói giận thôi! Bà xem thằng cả nào có phải đến thăm tôi cơ chứ? Rõ ràng là đến nói đỡ giúp vợ nó!”
Ông cụ nhớ đến dáng vẻ hòa giải của đứa con trai lớn mà tức giận: “Không nhắc đến nó nữa, bà xem những gì con bé Kiều đã làm đi, tâm tư cẩn thận lại gan dạ, có chừng mực, Tiểu Trạch bằng tuổi cô bé nhưng lại chẳng có bản lĩnh như con bé đâu. Con bé rất xứng với Tiểu Trạch nhà chúng ta, biết đâu còn là Tiểu Trạch nhặt được của hời ấy chứ. Dù sao cũng tốt hơn là để cho vợ thằng cả tùy tiện sắp xếp.”
Nhắc đến Diệp Mẫn Thục, ông cụ không nhịn được mà hừ một tiếng: “Với cái ánh mắt kia của vợ thằng cả ấy hả.”
Đôi khi người càng già thì tính tình lại càng có chút trẻ con, Từ Lệ bị ông cụ chọc cười: “Ông xem ông nói gì kìa, kéo cả Tiểu Trạch và thằng cả vào luôn rồi. Mẫn Thục không có con mắt nhìn người hả, không có con mắt nhìn người mà còn để mắt đến con trai ông vậy à?”
“Nếu chị ta có con mắt nhìn người thì phải coi trọng thằng hai mới phải.”
Xét về năng lực, người anh cả Quý Quân này đúng là không bằng Quý Đạc. Cũng vào quân đội, Quý Đạc thậm chí còn không hề dựa dẫm vào gia đình, mà Quý Quân dựa vào danh nghĩa là con trai của Quý Xuân Minh nhưng chỉ có thể làm một công việc văn phòng, cuối cùng còn sớm chuyển nghề trở về địa phương nữa.
Nhưng ông cụ có thể nói như vậy, Từ Lệ lại không thể tiếp lời: “Ông nói như vậy lại càng vô lý, lúc đó thằng hai mới mấy tuổi cơ chứ?”
“Nếu thằng hai đủ tuổi thì cũng không thể giống như thằng cả được. Đáng tiếc là thằng hai không cùng trang phải lứa với con bé Kiều, nếu không thì chỉ dựa vào cách hành xử của Tiểu Trạch hôm đó, tôi đã sớm để con bé Kiều cho thằng hai rồi, đàn ông con trai mà to xác vậy rồi còn nghe lời mẹ.”
Thay vì nói là không hài lòng với cháu trai thì cái gai trong lòng ông cụ Quý vẫn nằm ở chỗ người con dâu cả.
Từ Lệ nhìn thấu nhưng không nói ra, chỉ thuận thế mà chuyển chủ đề: “Vậy hôm nào ông thử nói chuyện tử tế với Tiểu Trạch xem.”
“Biết rồi.” Ông cụ rõ ràng có chút mệt mỏi, lại xoa xoa giữa hai lông mày: “Tôi tuổi cao rồi, lại có vết thương cũ, qua hôm nay không biết có ngày mai nữa hay không đây. Không có một tầng hôn nhân này, con bé chung quy cũng chỉ là người ngoài, sau này tôi không còn nữa, ai còn nguyện ý chăm sóc nó cơ chứ?”
Lời này nghe rất không may mắn, Từ Lệ không thích nghe chút nào: “Mới nằm viện hai ngày mà đã nghĩ nhiều thế, tôi còn chờ ông trông cháu cho thằng hai kia kìa.”
“Nó ấy à?” Nhắc đến chuyện hôn sự của Quý Đạc, ông cụ lại tức giận: “Nó không sống độc thân cả đời là tốt lắm rồi! Cả ngày bày ra cái mặt lạnh tanh kia, giới thiệu đối tượng cho nó mà nó có thèm nhìn đâu. Tôi sợ có ngày nó thật sự dẫn một ‘thằng con dâu’ về, trực tiếp làm tôi tức chết luôn cũng nên!”
Quý Đạc – người có thể khiến người ta tức chết, lúc này đã về nhà. Sắc trời cũng đã tối, anh trực tiếp ở lại nhà cũ luôn.
Lâm Kiều cũng về căn phòng mà mình đã từng ở một đêm kia, phát hiện là có lẽ biết cô sẽ quay lại nên bình giữ nhiệt đã được đổ đầy nước nóng. Cô vừa đặt đồ xuống, dì Trương bảo mẫu còn đưa một túi chườm nóng vào: “Nghe nói cô bị cảm, cầm cái này cho ấm.”
Không cần nghĩ, cái này hẳn là nghe Quý Đạc nói rồi.
“Tôi nói thế là nói giận thôi! Bà xem thằng cả nào có phải đến thăm tôi cơ chứ? Rõ ràng là đến nói đỡ giúp vợ nó!”
Ông cụ nhớ đến dáng vẻ hòa giải của đứa con trai lớn mà tức giận: “Không nhắc đến nó nữa, bà xem những gì con bé Kiều đã làm đi, tâm tư cẩn thận lại gan dạ, có chừng mực, Tiểu Trạch bằng tuổi cô bé nhưng lại chẳng có bản lĩnh như con bé đâu. Con bé rất xứng với Tiểu Trạch nhà chúng ta, biết đâu còn là Tiểu Trạch nhặt được của hời ấy chứ. Dù sao cũng tốt hơn là để cho vợ thằng cả tùy tiện sắp xếp.”
Nhắc đến Diệp Mẫn Thục, ông cụ không nhịn được mà hừ một tiếng: “Với cái ánh mắt kia của vợ thằng cả ấy hả.”
Đôi khi người càng già thì tính tình lại càng có chút trẻ con, Từ Lệ bị ông cụ chọc cười: “Ông xem ông nói gì kìa, kéo cả Tiểu Trạch và thằng cả vào luôn rồi. Mẫn Thục không có con mắt nhìn người hả, không có con mắt nhìn người mà còn để mắt đến con trai ông vậy à?”
“Nếu chị ta có con mắt nhìn người thì phải coi trọng thằng hai mới phải.”
Xét về năng lực, người anh cả Quý Quân này đúng là không bằng Quý Đạc. Cũng vào quân đội, Quý Đạc thậm chí còn không hề dựa dẫm vào gia đình, mà Quý Quân dựa vào danh nghĩa là con trai của Quý Xuân Minh nhưng chỉ có thể làm một công việc văn phòng, cuối cùng còn sớm chuyển nghề trở về địa phương nữa.
Nhưng ông cụ có thể nói như vậy, Từ Lệ lại không thể tiếp lời: “Ông nói như vậy lại càng vô lý, lúc đó thằng hai mới mấy tuổi cơ chứ?”
“Nếu thằng hai đủ tuổi thì cũng không thể giống như thằng cả được. Đáng tiếc là thằng hai không cùng trang phải lứa với con bé Kiều, nếu không thì chỉ dựa vào cách hành xử của Tiểu Trạch hôm đó, tôi đã sớm để con bé Kiều cho thằng hai rồi, đàn ông con trai mà to xác vậy rồi còn nghe lời mẹ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thay vì nói là không hài lòng với cháu trai thì cái gai trong lòng ông cụ Quý vẫn nằm ở chỗ người con dâu cả.
Từ Lệ nhìn thấu nhưng không nói ra, chỉ thuận thế mà chuyển chủ đề: “Vậy hôm nào ông thử nói chuyện tử tế với Tiểu Trạch xem.”
“Biết rồi.” Ông cụ rõ ràng có chút mệt mỏi, lại xoa xoa giữa hai lông mày: “Tôi tuổi cao rồi, lại có vết thương cũ, qua hôm nay không biết có ngày mai nữa hay không đây. Không có một tầng hôn nhân này, con bé chung quy cũng chỉ là người ngoài, sau này tôi không còn nữa, ai còn nguyện ý chăm sóc nó cơ chứ?”
Lời này nghe rất không may mắn, Từ Lệ không thích nghe chút nào: “Mới nằm viện hai ngày mà đã nghĩ nhiều thế, tôi còn chờ ông trông cháu cho thằng hai kia kìa.”
“Nó ấy à?” Nhắc đến chuyện hôn sự của Quý Đạc, ông cụ lại tức giận: “Nó không sống độc thân cả đời là tốt lắm rồi! Cả ngày bày ra cái mặt lạnh tanh kia, giới thiệu đối tượng cho nó mà nó có thèm nhìn đâu. Tôi sợ có ngày nó thật sự dẫn một ‘thằng con dâu’ về, trực tiếp làm tôi tức chết luôn cũng nên!”
Quý Đạc – người có thể khiến người ta tức chết, lúc này đã về nhà. Sắc trời cũng đã tối, anh trực tiếp ở lại nhà cũ luôn.
Lâm Kiều cũng về căn phòng mà mình đã từng ở một đêm kia, phát hiện là có lẽ biết cô sẽ quay lại nên bình giữ nhiệt đã được đổ đầy nước nóng. Cô vừa đặt đồ xuống, dì Trương bảo mẫu còn đưa một túi chườm nóng vào: “Nghe nói cô bị cảm, cầm cái này cho ấm.”
Không cần nghĩ, cái này hẳn là nghe Quý Đạc nói rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro