Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 47
2024-11-22 00:10:30
Người đàn ông này trông có vẻ lạnh lùng nhưng lại rất có trách nhiệm, chuyện đã giao đến tay anh thì anh đều sẽ để tâm mà làm.
Lâm Kiều lúc này mới nhớ ra mình còn mặc áo khoác của người ta, vội vàng cởi ra, chuẩn bị trả lại cho Quý Đạc.
Sau bữa tối lại uống thêm một lần thuốc nữa, cơn sốt của cô đã lui, người cũng không còn lạnh như lúc nãy nữa. Dù sao đây cũng là quân phục, bất kể Quý Đạc có muốn mặc hay muốn giặt thì vẫn nên trả lại sớm một chút để khỏi ảnh hướng đến chuyện của người ta.
Tứ hợp viện nhà họ Quý là nhị tiến tứ hợp viện, phòng của hai vợ chồng già và hai người con trai ở sân trước, mấy đứa cháu và bảo mẫu thì ở sân sau.
Lúc này, những người khác đều không có nhà, chỉ có mỗi phòng của Quý Đạc là bật đèn, Lâm Kiều đi qua cửa mặt trăng (nguyệt môn), rất dễ dàng đã có thể tìm thấy phòng anh rồi.
Ước chừng là chuẩn bị đi ngủ, rèm cửa trong phòng đã được kéo lại. Lâm Kiều vội vàng bước nhanh hơn, đang chuẩn bị gõ cửa thì không biết giẫm phải thứ gì dưới chân, cô đột nhiên bị trượt chân một cái, giây tiếp theo cả người đã đâm vào cánh cửa luôn rồi.
Đây chính là cửa gỗ đặc đấy, nếu đâm trúng thì không biết sẽ đau đến mức nào nữa.
Lâm Kiều chống tay xuống, may mà thời đại này đều dùng then cài, anh không cài cửa nên chống tay lên một cái là trực tiếp đẩy cửa ra luôn.
Cô loạng choạng về phía trước hai bước, may mà vịn vào cánh cửa nên mới có thể đứng vững được.
Nhưng còn chưa kịp cảm thấy may mắn thì đã nghe thấy một tiếng “Ai đó!” trầm thấp lạnh lùng.
Động tác của Quý Đạc nhanh như chớp mà cầm lấy chiếc áo sơ mi trên lưng ghế. Vì ở gần, thậm chí góc áo còn suýt sượt qua chóp mũi Lâm Kiều nữa kìa.
Lâm Kiều chỉ là theo bản năng mà liếc về nơi phát ra âm thanh, liền nhìn thấy tấm lưng với những cơ bắp rắn chắc, đường nét lưu sướng của người đàn ông. Không chỉ đằng sau lưng mà thắt lưng của người đàn ông cũng đã tháo ra, chiếc quần quân đội đã sụp xuống ngay hông, để lộ ra đường eo đầy sức mạnh và một chút màu đen bên trong.
Cái này... Anh đang thay quần áo sao!
Mặt Lâm Kiều đỏ bừng, vội vàng dời mắt đi: “Tôi đến trả áo, không cẩn thận vấp ngã ở cửa.”
Ông trời chứng giám, cô chỉ định gõ cửa thôi, chứ thực sự không định đột nhập phòng ngủ thế này đâu.
Đường nét nơi quai hàm Quý Đạc căng chặt, nhưng vẫn theo lời cô nói mà đưa mắt ra cửa, nhìn thấy một viên đá không dễ thấy nơi đó.
Anh vừa lạnh mặt cài cúc áo, vừa đưa tay ra đón lấy cái áo khoác cô đưa, đang chuẩn bị nhanh chóng đuổi người đi thì cửa sân đột nhiên bị mở ra.
“Dì Trương! Tối nay cháu ngủ ở đây nha, không về nữa...”
Một cô bé tuổi choai choai ôm cặp sách, chu môi nhí nhảnh chạy vào, vừa ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cô bé hít hà một hơi.
Tiếp đó, không đợi hai người kia kịp phản ứng, cô bé đã quay người chạy ngược ra: “Cháu không thấy gì hết á!”
*
Cái gì gọi là xấu hổ nào?
Cái này gọi là xấu hố á.
Lâm Kiều vốn định giải thích cho rõ ràng nhưng cô bé này vừa hét lên một tiếng này thì cô lại không thể giải thích được nữa.
Sắc mặt Quý Đạc cũng không tốt lắm, nhanh chóng cài thêm hai cái cúc áo: “Quý Linh, cháu đứng lại đó.”
Anh không nói to nhưng cô bé không dám chạy nữa, lấy bàn tay nhỏ che mắt mình lại: “Cháu nói rồi, cháu không thấy gì hết á.”
“Đã muộn thế này rồi, sao cháu lại đến đây?”
Quý Đạc không trả lời câu hỏi của cô bé, đôi khi tỉnh bơ mới là cách giải thích tốt nhất, đặc biệt là khi đối phương vốn đã nghĩ nhiều.
Lâm Kiều lúc này mới nhớ ra mình còn mặc áo khoác của người ta, vội vàng cởi ra, chuẩn bị trả lại cho Quý Đạc.
Sau bữa tối lại uống thêm một lần thuốc nữa, cơn sốt của cô đã lui, người cũng không còn lạnh như lúc nãy nữa. Dù sao đây cũng là quân phục, bất kể Quý Đạc có muốn mặc hay muốn giặt thì vẫn nên trả lại sớm một chút để khỏi ảnh hướng đến chuyện của người ta.
Tứ hợp viện nhà họ Quý là nhị tiến tứ hợp viện, phòng của hai vợ chồng già và hai người con trai ở sân trước, mấy đứa cháu và bảo mẫu thì ở sân sau.
Lúc này, những người khác đều không có nhà, chỉ có mỗi phòng của Quý Đạc là bật đèn, Lâm Kiều đi qua cửa mặt trăng (nguyệt môn), rất dễ dàng đã có thể tìm thấy phòng anh rồi.
Ước chừng là chuẩn bị đi ngủ, rèm cửa trong phòng đã được kéo lại. Lâm Kiều vội vàng bước nhanh hơn, đang chuẩn bị gõ cửa thì không biết giẫm phải thứ gì dưới chân, cô đột nhiên bị trượt chân một cái, giây tiếp theo cả người đã đâm vào cánh cửa luôn rồi.
Đây chính là cửa gỗ đặc đấy, nếu đâm trúng thì không biết sẽ đau đến mức nào nữa.
Lâm Kiều chống tay xuống, may mà thời đại này đều dùng then cài, anh không cài cửa nên chống tay lên một cái là trực tiếp đẩy cửa ra luôn.
Cô loạng choạng về phía trước hai bước, may mà vịn vào cánh cửa nên mới có thể đứng vững được.
Nhưng còn chưa kịp cảm thấy may mắn thì đã nghe thấy một tiếng “Ai đó!” trầm thấp lạnh lùng.
Động tác của Quý Đạc nhanh như chớp mà cầm lấy chiếc áo sơ mi trên lưng ghế. Vì ở gần, thậm chí góc áo còn suýt sượt qua chóp mũi Lâm Kiều nữa kìa.
Lâm Kiều chỉ là theo bản năng mà liếc về nơi phát ra âm thanh, liền nhìn thấy tấm lưng với những cơ bắp rắn chắc, đường nét lưu sướng của người đàn ông. Không chỉ đằng sau lưng mà thắt lưng của người đàn ông cũng đã tháo ra, chiếc quần quân đội đã sụp xuống ngay hông, để lộ ra đường eo đầy sức mạnh và một chút màu đen bên trong.
Cái này... Anh đang thay quần áo sao!
Mặt Lâm Kiều đỏ bừng, vội vàng dời mắt đi: “Tôi đến trả áo, không cẩn thận vấp ngã ở cửa.”
Ông trời chứng giám, cô chỉ định gõ cửa thôi, chứ thực sự không định đột nhập phòng ngủ thế này đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường nét nơi quai hàm Quý Đạc căng chặt, nhưng vẫn theo lời cô nói mà đưa mắt ra cửa, nhìn thấy một viên đá không dễ thấy nơi đó.
Anh vừa lạnh mặt cài cúc áo, vừa đưa tay ra đón lấy cái áo khoác cô đưa, đang chuẩn bị nhanh chóng đuổi người đi thì cửa sân đột nhiên bị mở ra.
“Dì Trương! Tối nay cháu ngủ ở đây nha, không về nữa...”
Một cô bé tuổi choai choai ôm cặp sách, chu môi nhí nhảnh chạy vào, vừa ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cô bé hít hà một hơi.
Tiếp đó, không đợi hai người kia kịp phản ứng, cô bé đã quay người chạy ngược ra: “Cháu không thấy gì hết á!”
*
Cái gì gọi là xấu hổ nào?
Cái này gọi là xấu hố á.
Lâm Kiều vốn định giải thích cho rõ ràng nhưng cô bé này vừa hét lên một tiếng này thì cô lại không thể giải thích được nữa.
Sắc mặt Quý Đạc cũng không tốt lắm, nhanh chóng cài thêm hai cái cúc áo: “Quý Linh, cháu đứng lại đó.”
Anh không nói to nhưng cô bé không dám chạy nữa, lấy bàn tay nhỏ che mắt mình lại: “Cháu nói rồi, cháu không thấy gì hết á.”
“Đã muộn thế này rồi, sao cháu lại đến đây?”
Quý Đạc không trả lời câu hỏi của cô bé, đôi khi tỉnh bơ mới là cách giải thích tốt nhất, đặc biệt là khi đối phương vốn đã nghĩ nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro