[Thập Niên 80] Sau Khi Thiên Kim Thật Trở Về, Được Quan Lớn Thủ Đô Cưng Chiều
Kiếp Trước và k...
Anh Anh Chiêu
2024-11-13 23:47:07
Chương 1: Kiếp trước kiếp này 2
Gân
xanh trên trán Giang Viện Triều nổi lên giận dữ, mặc kệ Trương Lê Hoa có phải
là phụ nữ hay không, ông giơ chân đá thẳng vào ngực bà ta:
"Giết chết con gái tôi rồi, còn muốn tôi tiếp tục nuôi con gái cho các người sao? Các người coi Giang Viện Triều này là gì?"
"Nuôi dưỡng Thiên Ca như con gái ruột? Các người đối xử với con bé như thế nào? Hở ra là đánh chửi? Bớt xén ăn uống? Trời lạnh như vậy bắt con bé mặc áo rách đi gánh nước? Nắng nóng như vậy bắt con bé phơi nắng đến bong tróc cả da?"
Trương Lê Hoa ôm ngực, kinh hoàng lùi về phía sau: "Không có, không có! Những chuyện này đều là giả! Đều là người khác nói bậy! Là người khác nói bậy..."
"Con bé học giỏi như vậy, thi đậu đại học, nhưng các người lại cướp giấy báo trúng tuyển của con bé, không cho con bé đi học, muốn gả con bé cho lão già lớn hơn con bé mấy chục tuổi, con bé không chịu, các người đánh con bé, đánh chết con bé, các người còn chưa buông tha cho con bé, bán con bé đi, cho người ta đi minh hôn."
Giang Viện Triều gầm lên, hai mắt đỏ ngầu: "Các người lại dám bán con bé đi minh hôn cho người chết! Ai cho các người lá gan đó!"
Người đàn ông chưa từng rơi một giọt nước mắt khi cầm dao ra chiến trường, lúc này lại đau đớn đến rơi lệ.
Người lính đứng sau lưng ông cũng đỏ hoe mắt, anh run giọng khuyên nhủ: "Đồng chí Giang, hay là đồng chí ra trước đi, giao bọn họ cho tôi."
"Không cần." Giang Viện Triều lắc đầu, trong đôi mắt đỏ ngầu, tràn đầy âm u.
Lúc Thiên Ca còn sống, ông là ba mà chẳng làm được gì cho con, Thiên Ca đã chết, mối thù này, ông nhất định phải tự tay giải quyết.
...
23 năm sau, tại một ngôi chùa ở Bắc Thành.
Giang Thiên Ca đi cùng bạn, nghe nói ngôi chùa này cầu duyên rất linh nghiệm, gần đây bạn cô hơi cô đơn, muốn cầu chút đào hoa chất lượng tốt.
Nhưng Giang Thiên Ca không có ý định cầu duyên.
Tuy nhiên, với tâm lý "đã đến rồi thì cầu luôn", cô cũng vào chính điện thắp hương, cầu Phật tổ phù hộ cho ân nhân của cô được bình an suôn sẻ cả đời.
Từ khi có ký ức, Giang Thiên Ca đã biết thân thế của mình.
Cô là đứa trẻ bị bỏ rơi trong thùng rác, được một chú bộ đội tốt bụng đi ngang qua nhặt được, đưa đến cô nhi viện. Trong những năm qua, chú bộ đội tốt bụng này vẫn luôn chu cấp tiền sinh hoạt và học tập cho cô.
Cô chưa bao giờ gặp mặt ông, không biết tên ông, không biết tuổi ông. Liên lạc duy nhất giữa cô và ông, ngoài những lần chuyển khoản, chỉ có một bức thư.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Giết chết con gái tôi rồi, còn muốn tôi tiếp tục nuôi con gái cho các người sao? Các người coi Giang Viện Triều này là gì?"
"Nuôi dưỡng Thiên Ca như con gái ruột? Các người đối xử với con bé như thế nào? Hở ra là đánh chửi? Bớt xén ăn uống? Trời lạnh như vậy bắt con bé mặc áo rách đi gánh nước? Nắng nóng như vậy bắt con bé phơi nắng đến bong tróc cả da?"
Trương Lê Hoa ôm ngực, kinh hoàng lùi về phía sau: "Không có, không có! Những chuyện này đều là giả! Đều là người khác nói bậy! Là người khác nói bậy..."
"Con bé học giỏi như vậy, thi đậu đại học, nhưng các người lại cướp giấy báo trúng tuyển của con bé, không cho con bé đi học, muốn gả con bé cho lão già lớn hơn con bé mấy chục tuổi, con bé không chịu, các người đánh con bé, đánh chết con bé, các người còn chưa buông tha cho con bé, bán con bé đi, cho người ta đi minh hôn."
Giang Viện Triều gầm lên, hai mắt đỏ ngầu: "Các người lại dám bán con bé đi minh hôn cho người chết! Ai cho các người lá gan đó!"
Người đàn ông chưa từng rơi một giọt nước mắt khi cầm dao ra chiến trường, lúc này lại đau đớn đến rơi lệ.
Người lính đứng sau lưng ông cũng đỏ hoe mắt, anh run giọng khuyên nhủ: "Đồng chí Giang, hay là đồng chí ra trước đi, giao bọn họ cho tôi."
"Không cần." Giang Viện Triều lắc đầu, trong đôi mắt đỏ ngầu, tràn đầy âm u.
Lúc Thiên Ca còn sống, ông là ba mà chẳng làm được gì cho con, Thiên Ca đã chết, mối thù này, ông nhất định phải tự tay giải quyết.
...
23 năm sau, tại một ngôi chùa ở Bắc Thành.
Giang Thiên Ca đi cùng bạn, nghe nói ngôi chùa này cầu duyên rất linh nghiệm, gần đây bạn cô hơi cô đơn, muốn cầu chút đào hoa chất lượng tốt.
Nhưng Giang Thiên Ca không có ý định cầu duyên.
Tuy nhiên, với tâm lý "đã đến rồi thì cầu luôn", cô cũng vào chính điện thắp hương, cầu Phật tổ phù hộ cho ân nhân của cô được bình an suôn sẻ cả đời.
Từ khi có ký ức, Giang Thiên Ca đã biết thân thế của mình.
Cô là đứa trẻ bị bỏ rơi trong thùng rác, được một chú bộ đội tốt bụng đi ngang qua nhặt được, đưa đến cô nhi viện. Trong những năm qua, chú bộ đội tốt bụng này vẫn luôn chu cấp tiền sinh hoạt và học tập cho cô.
Cô chưa bao giờ gặp mặt ông, không biết tên ông, không biết tuổi ông. Liên lạc duy nhất giữa cô và ông, ngoài những lần chuyển khoản, chỉ có một bức thư.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro