[Thập Niên 80] Sau Khi Thiên Kim Thật Trở Về, Được Quan Lớn Thủ Đô Cưng Chiều
Kiếp Trước và k...
Anh Anh Chiêu
2024-11-13 23:47:07
"Giang..."
Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt người lính gác dừng lại, lời muốn nói mắc nghẹn trong cổ họng, trong lòng dâng lên sự chua xót.
Chỉ một đêm, tóc ông đã bạc trắng.
Giang Viện Triều ngẩng đầu, giọng nói trầm ổn, thường dùng để ra lệnh, giờ đây lại mang theo nỗi bi thương không thể xua tan: "Tìm được rồi sao?"
Người lính nén lòng không đành, gật đầu đáp: "Tìm được rồi ạ."
"Là... bị bán đi, bị minh hôn."
Bị minh hôn?
Lại là minh hôn!
Một cỗ tanh ngọt dâng lên cổ họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy phẫn nộ và bi thương.
Ông cười bi thương.
Thật nực cười!
Ông, Giang Viện Triều, đổ máu, trải qua bao lần sống chết, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không thể bảo vệ nổi con gái ruột của mình!
Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức điều tra.
Sau khi tra ra sự thật, ông lập tức đến đây.
Cả trước sau chỉ mất chưa đầy một tuần.
Nhưng vẫn muộn rồi.
Lúc ông đến, con gái ông đã bị hại chết.
Không rõ tung tích thi thể.
Dốc hết sức điều tra suốt đêm, kết quả điều tra được lại là bị bán đi minh hôn!
Con gái ông, lúc sống bị ngược đãi không được yên ổn. Đến chết cũng không được yên nghỉ!
Nghĩ đến đứa con gái đáng thương của mình, lòng Giang Viện Triều đau như bị dao cắt, vị tanh ngọt trong cổ họng không kìm nén được trào ra khóe miệng.
...
Ổ khóa vang lên, Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa sợ đến run rẩy, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng. Họ bị người ta bắt từ nhà đến đây giam lại.
Người giam giữ bọn họ là Giang Viện Triều, ba ruột của Giang Thiên Ca!
Mười tám năm trước, vì muốn con gái mình được sống sung sướng, bọn họ đã lén lút đánh tráo con của Giang Viện Triều.
Nhiều năm như vậy, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ không bị phát hiện.
Ai ngờ, hai ngày trước, Giang Viện Triều đột nhiên tìm đến. Ông ấy đến tìm con gái ruột của mình.
Nếu là ba tháng trước, bọn họ còn có thể trả con gái cho ông ấy. Nhưng bây giờ, Giang Thiên Ca đã chết, đã được chôn cất, bọn họ không thể trả lại được nữa!
Nhìn thấy Giang Viện Triều bên ngoài cửa sắt, Trương Lê Hoa cố nén sự sợ hãi, vừa lăn vừa bò đến, khóc lóc cầu xin:
"Thiên Ca, con bé thật sự là không may rơi xuống sông, cái chết của con bé không phải do chúng tôi hại! Chúng tôi vẫn luôn nuôi dưỡng con bé như con gái ruột! Đồng chí Giang, ông tin tôi đi, ông phải tin tôi! Những lời tôi nói đều là thật!"
"Thiên Ca đã chết, người chết không thể sống lại! Đồng chí Giang, ông cứ coi Ti Vũ là con gái của mình, để con bé báo hiếu cho ông, chúng tôi sẽ không tranh giành với ông đâu!"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt người lính gác dừng lại, lời muốn nói mắc nghẹn trong cổ họng, trong lòng dâng lên sự chua xót.
Chỉ một đêm, tóc ông đã bạc trắng.
Giang Viện Triều ngẩng đầu, giọng nói trầm ổn, thường dùng để ra lệnh, giờ đây lại mang theo nỗi bi thương không thể xua tan: "Tìm được rồi sao?"
Người lính nén lòng không đành, gật đầu đáp: "Tìm được rồi ạ."
"Là... bị bán đi, bị minh hôn."
Bị minh hôn?
Lại là minh hôn!
Một cỗ tanh ngọt dâng lên cổ họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy phẫn nộ và bi thương.
Ông cười bi thương.
Thật nực cười!
Ông, Giang Viện Triều, đổ máu, trải qua bao lần sống chết, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không thể bảo vệ nổi con gái ruột của mình!
Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức điều tra.
Sau khi tra ra sự thật, ông lập tức đến đây.
Cả trước sau chỉ mất chưa đầy một tuần.
Nhưng vẫn muộn rồi.
Lúc ông đến, con gái ông đã bị hại chết.
Không rõ tung tích thi thể.
Dốc hết sức điều tra suốt đêm, kết quả điều tra được lại là bị bán đi minh hôn!
Con gái ông, lúc sống bị ngược đãi không được yên ổn. Đến chết cũng không được yên nghỉ!
Nghĩ đến đứa con gái đáng thương của mình, lòng Giang Viện Triều đau như bị dao cắt, vị tanh ngọt trong cổ họng không kìm nén được trào ra khóe miệng.
...
Ổ khóa vang lên, Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa sợ đến run rẩy, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng. Họ bị người ta bắt từ nhà đến đây giam lại.
Người giam giữ bọn họ là Giang Viện Triều, ba ruột của Giang Thiên Ca!
Mười tám năm trước, vì muốn con gái mình được sống sung sướng, bọn họ đã lén lút đánh tráo con của Giang Viện Triều.
Nhiều năm như vậy, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ không bị phát hiện.
Ai ngờ, hai ngày trước, Giang Viện Triều đột nhiên tìm đến. Ông ấy đến tìm con gái ruột của mình.
Nếu là ba tháng trước, bọn họ còn có thể trả con gái cho ông ấy. Nhưng bây giờ, Giang Thiên Ca đã chết, đã được chôn cất, bọn họ không thể trả lại được nữa!
Nhìn thấy Giang Viện Triều bên ngoài cửa sắt, Trương Lê Hoa cố nén sự sợ hãi, vừa lăn vừa bò đến, khóc lóc cầu xin:
"Thiên Ca, con bé thật sự là không may rơi xuống sông, cái chết của con bé không phải do chúng tôi hại! Chúng tôi vẫn luôn nuôi dưỡng con bé như con gái ruột! Đồng chí Giang, ông tin tôi đi, ông phải tin tôi! Những lời tôi nói đều là thật!"
"Thiên Ca đã chết, người chết không thể sống lại! Đồng chí Giang, ông cứ coi Ti Vũ là con gái của mình, để con bé báo hiếu cho ông, chúng tôi sẽ không tranh giành với ông đâu!"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro