Thập Niên 80: Sau Khi Thủ Tiết, Chồng Cũ Bất Ngờ Trở Về Đòi Ly Hôn
Là Nữ Phụ
2024-11-18 00:49:32
Tô Đường nhìn cô ấy, không đồng ý, không nhận.
“Lại từ khẩu phần ăn của cậu chứ gì?”
Xuân Hiểu liếm đôi môi khô khốc, cằm nhọn hoắt, chẳng có tí thịt nào.
“Mình không đói, cậu ăn đi.” Đôi tay gầy gò nắm chặt củ khoai, đưa cho Tô Đường.
Cô ấy mím môi, khuôn mặt nhỏ bé kiên quyết nhìn cô.
Tô Đường đành nhận lấy, bẻ đôi, mỗi người một nửa.
Hai cô gái ngồi trước cửa, chầm chậm ăn từng miếng khoai lang, trong ánh mắt ánh lên nét cười.
“A Đường, cậu rơi xuống sông, là chàng thanh niên trí thức họ Lam cứu đấy. Mọi người đều nói…”
Tô Đường giễu cợt: “Đều nói mình quyến rũ Lam Chiếu Tiên, đúng không?”
Cô biết bơi, còn giỏi hơn cả Lam Chiếu Tiên.
Nếu không phải bị chuột rút, cô đã chẳng sặc nước ngất xỉu, càng không cần để anh ta xuống cứu.
Ngay khi nhìn thấy Lam Chiếu Tiên, cô đã biết dân làng sẽ nói gì.
Chắc hẳn họ sẽ nghĩ: “Tưởng được Lam trí thức cứu thì có thể gả cho anh ta à? Đúng là kẻ mộng tưởng hão huyền.”
À đúng rồi, cô suýt quên, Lam Chiếu Tiên chính là nam chính trong cuốn tiểu thuyết mà cô mơ thấy.
Trong lòng Tô Đường chửi mười tám đời tổ tông của Lam Chiếu Tiên với tốc độ một giây mười câu chửi thề.
Gương mặt nhỏ gầy vàng vọt của Xuân Hiểu nhăn nhó như trái khổ qua “Mình biết cậu không thể thích anh ta, nhưng cô trí thức họ Diệp kia nói cậu tự nhảy xuống. Mọi người đều nói cậu xen vào tình cảm của bọn họ, là đồ…”
Đồ hư hỏng.
Lời đồn quả thực khó nghe.
Tô Đường lạnh lùng nhếch môi: “Cậu có tin không?”
Xuân Hiểu lắc đầu như trống bỏi: “Mình không tin đâu! Diệp Diêu chắc chắn đang bịa chuyện!”
Nghe đến cái tên “Diệp Diêu,” trong lòng Tô Đường lại càng khó chịu.
Diệp Diêu, chính là nữ chính trong quyển sách, người có mối tình đầy sóng gió với nam chính, vừa thông minh xinh đẹp, vừa lạnh lùng khí chất.
Khuôn mặt Tô Đường u ám, cô nghiến răng: “Thật ra, mình đúng là tự nhảy xuống đấy.”
“Hả?”
Tô Đường cảm thấy buồn nôn trong lòng, cô chưa từng muốn dính dáng gì tới đôi nam nữ chính này, chỉ là Lam Chiếu Tiên cứ bám lấy cô như cao da chó.
Cô nhớ không rõ nội dung giấc mơ, nhưng biết rằng Lam Chiếu Tiên có tính cách lãng tử, phong lưu, luôn trong mối quan hệ hợp tan với nữ chính. Còn những nữ phụ xuất hiện bên cạnh anh ta đều trở thành đá lót đường cho “tình yêu vĩ đại” của họ.
Đáng tiếc, Tô Đường lại chính là một trong những nữ phụ đó.
Tô Đường xinh đẹp, cô có khuôn mặt trái xoan. Trong thời buổi ai cũng gầy gò vì đói kém, khuôn mặt cô nhỏ nhắn nhưng da thịt đầy đặn, đôi môi anh đào, lông mày rậm và đôi mắt phượng xinh xắn, như một đóa sen trắng mọc giữa đầm lầy, thuần khiết đáng yêu.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy cô, Lam Chiếu Tiên đã để ý. Không hẳn là thích, mà chỉ coi cô như một mảnh ghép thú vị trong cuộc sống tẻ nhạt nơi thôn quê.
Cuối năm ngoái, kỳ thi đại học được khôi phục, Tô Đường cũng muốn thi. Vì trong làng không có mấy người biết chữ, cô đành đến nhờ các thanh niên trí thức giúp đỡ.
Khi đó, Lam Chiếu Tiên xung phong đầu tiên, cô chỉ nghĩ anh ta là một đồng chí nhiệt tình. Nhưng sau vài lần nhờ vả, cô nhận ra kiến thức của Lam Chiếu Tiên cũng chẳng có gì đặc biệt, nên bắt đầu tự học một mình.
Năm trước, cô đã dự thi một lần và đạt điểm đủ qua, cả làng đều vui mừng, nói rằng nhà họ Tô sắp có một sinh viên đại học.
Đáng tiếc là thân phận của mẹ cô không tốt, cuối cùng lại bị trượt ngay vòng thẩm tra chính trị đầu tiên.
Cô đã đến tìm người cha ruột để tra nguyên nhân, nhưng người cha hời hợt và bà mẹ kế gian ác chỉ ậm ờ vài câu rồi đuổi cô đi về.
“Lại từ khẩu phần ăn của cậu chứ gì?”
Xuân Hiểu liếm đôi môi khô khốc, cằm nhọn hoắt, chẳng có tí thịt nào.
“Mình không đói, cậu ăn đi.” Đôi tay gầy gò nắm chặt củ khoai, đưa cho Tô Đường.
Cô ấy mím môi, khuôn mặt nhỏ bé kiên quyết nhìn cô.
Tô Đường đành nhận lấy, bẻ đôi, mỗi người một nửa.
Hai cô gái ngồi trước cửa, chầm chậm ăn từng miếng khoai lang, trong ánh mắt ánh lên nét cười.
“A Đường, cậu rơi xuống sông, là chàng thanh niên trí thức họ Lam cứu đấy. Mọi người đều nói…”
Tô Đường giễu cợt: “Đều nói mình quyến rũ Lam Chiếu Tiên, đúng không?”
Cô biết bơi, còn giỏi hơn cả Lam Chiếu Tiên.
Nếu không phải bị chuột rút, cô đã chẳng sặc nước ngất xỉu, càng không cần để anh ta xuống cứu.
Ngay khi nhìn thấy Lam Chiếu Tiên, cô đã biết dân làng sẽ nói gì.
Chắc hẳn họ sẽ nghĩ: “Tưởng được Lam trí thức cứu thì có thể gả cho anh ta à? Đúng là kẻ mộng tưởng hão huyền.”
À đúng rồi, cô suýt quên, Lam Chiếu Tiên chính là nam chính trong cuốn tiểu thuyết mà cô mơ thấy.
Trong lòng Tô Đường chửi mười tám đời tổ tông của Lam Chiếu Tiên với tốc độ một giây mười câu chửi thề.
Gương mặt nhỏ gầy vàng vọt của Xuân Hiểu nhăn nhó như trái khổ qua “Mình biết cậu không thể thích anh ta, nhưng cô trí thức họ Diệp kia nói cậu tự nhảy xuống. Mọi người đều nói cậu xen vào tình cảm của bọn họ, là đồ…”
Đồ hư hỏng.
Lời đồn quả thực khó nghe.
Tô Đường lạnh lùng nhếch môi: “Cậu có tin không?”
Xuân Hiểu lắc đầu như trống bỏi: “Mình không tin đâu! Diệp Diêu chắc chắn đang bịa chuyện!”
Nghe đến cái tên “Diệp Diêu,” trong lòng Tô Đường lại càng khó chịu.
Diệp Diêu, chính là nữ chính trong quyển sách, người có mối tình đầy sóng gió với nam chính, vừa thông minh xinh đẹp, vừa lạnh lùng khí chất.
Khuôn mặt Tô Đường u ám, cô nghiến răng: “Thật ra, mình đúng là tự nhảy xuống đấy.”
“Hả?”
Tô Đường cảm thấy buồn nôn trong lòng, cô chưa từng muốn dính dáng gì tới đôi nam nữ chính này, chỉ là Lam Chiếu Tiên cứ bám lấy cô như cao da chó.
Cô nhớ không rõ nội dung giấc mơ, nhưng biết rằng Lam Chiếu Tiên có tính cách lãng tử, phong lưu, luôn trong mối quan hệ hợp tan với nữ chính. Còn những nữ phụ xuất hiện bên cạnh anh ta đều trở thành đá lót đường cho “tình yêu vĩ đại” của họ.
Đáng tiếc, Tô Đường lại chính là một trong những nữ phụ đó.
Tô Đường xinh đẹp, cô có khuôn mặt trái xoan. Trong thời buổi ai cũng gầy gò vì đói kém, khuôn mặt cô nhỏ nhắn nhưng da thịt đầy đặn, đôi môi anh đào, lông mày rậm và đôi mắt phượng xinh xắn, như một đóa sen trắng mọc giữa đầm lầy, thuần khiết đáng yêu.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy cô, Lam Chiếu Tiên đã để ý. Không hẳn là thích, mà chỉ coi cô như một mảnh ghép thú vị trong cuộc sống tẻ nhạt nơi thôn quê.
Cuối năm ngoái, kỳ thi đại học được khôi phục, Tô Đường cũng muốn thi. Vì trong làng không có mấy người biết chữ, cô đành đến nhờ các thanh niên trí thức giúp đỡ.
Khi đó, Lam Chiếu Tiên xung phong đầu tiên, cô chỉ nghĩ anh ta là một đồng chí nhiệt tình. Nhưng sau vài lần nhờ vả, cô nhận ra kiến thức của Lam Chiếu Tiên cũng chẳng có gì đặc biệt, nên bắt đầu tự học một mình.
Năm trước, cô đã dự thi một lần và đạt điểm đủ qua, cả làng đều vui mừng, nói rằng nhà họ Tô sắp có một sinh viên đại học.
Đáng tiếc là thân phận của mẹ cô không tốt, cuối cùng lại bị trượt ngay vòng thẩm tra chính trị đầu tiên.
Cô đã đến tìm người cha ruột để tra nguyên nhân, nhưng người cha hời hợt và bà mẹ kế gian ác chỉ ậm ờ vài câu rồi đuổi cô đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro