Thập Niên 80: Sau Khi Thủ Tiết, Chồng Cũ Bất Ngờ Trở Về Đòi Ly Hôn
Tô Đường
2024-11-18 00:49:32
Thị trấn Đông ở phía Nam, tháng mười một thời tiết cũng không quá lạnh.
Tô Đường vừa rơi xuống nước, cổ họng đau rát vì bị sặc, lại phát sốt cả đêm, nhưng ngoài ra không có gì nghiêm trọng.
Trong cơn mê man trên giường tỉnh dậy, cô mơ hồ không phân biệt nổi đây là hiện thực hay là mơ.
“Nước…”
Cô ôm cổ họng ngồi dậy, chợt nhớ ra bà già suốt ngày chửi rủa cũng đã mất rồi, trong căn nhà tranh tồi tàn chỉ còn lại mình cô.
Cô lê thân người mệt mỏi đứng dậy, tìm nước uống.
Nước lạnh ngắt, đã mấy ngày rồi không lên núi đốn củi, ngay cả đun một nồi nước ấm cũng không xong.
Uống tạm nước lạnh cũng đành chịu. Cô cầm chiếc cốc tráng men màu đỏ in dòng chữ “Phục vụ Nhân dân” ngồi trên chiếc giường gỗ, ánh mắt thẫn thờ.
Ngay cả khi đang bệnh, cô vẫn là một mỹ nhân.
Bộ quần áo vá chằng vá đụp mặc trên người, để lộ phần xương quai xanh tinh xảo, phía trên là chiếc cổ thanh mảnh và dài, khuôn mặt thanh tú không thể giấu đi được vẻ đẹp thanh thoát dưới lớp vải thô mộc mạc.
Cô khẽ khép đôi mắt, giấu đi cảm xúc trong lòng.
Thật lâu sau, Tô Đường mới bực bội vò mái tóc.
“Rối bời quá…”
Vì giấc mơ ấy, đầu cô như có một mớ tơ nhện rối tung lên, chẳng tài nào gỡ được.
Năm nay cô mười tám tuổi, không phải trẻ mồ côi, nhưng còn cô độc hơn cả trẻ mồ côi.
Lúc tám tuổi, mẹ bị gắn mác tiểu thư nhà tư sản, cha sợ bị liên lụy nên lập tức đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, thậm chí còn tố cáo cả nhà ngoại của cô.
Biến cố ấy khiến Tô Đường mãi mãi mất đi cha mẹ.
Chưa đầy một năm sau, cha tái hôn, đưa mẹ kế lên thành phố hưởng phúc, bỏ mặc Tô Đường lại ở quê, tự sinh tự diệt.
Điểm may mắn duy nhất là gã cha tệ bạc kia cũng biết đưa mẹ kế đi cùng, để cô khỏi chịu đựng sự hành hạ của bà ta.
Từ đó, Tô Đường sống cùng bà nội.
Trong những lời đánh mắng của bà già ấy, cô cố gắng sống sót đến năm mười tám tuổi. Sau đó, các bác chú trong nhà lại bắt đầu nhòm ngó đến việc hôn sự của cô, luôn muốn gả cô đi để lấy chút sính lễ.
Dù sống khổ cực, Tô Đường vẫn lạc quan, thi thoảng còn tìm thấy chút niềm vui trong cảnh nghèo khó.
Nhưng giấc mơ đêm qua đã khiến cô chấn động.
Cô chẳng qua chỉ là nữ phụ có kết cục thảm hại trong một cuốn tiểu thuyết!
Những đau khổ suốt mười tám năm qua vốn chẳng là gì, bởi vì sau này cô sẽ còn thảm hơn!
Cộc, cộc, cộc!
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“A Đường! A Đường, mình đến thăm cậu đây.”
Là Xuân Hiểu.
Tô Đường kéo thân thể yếu ớt bước ra, từng bước chân xiêu vẹo.
Dáng người cô vốn đã nhỏ bé, giờ lại thêm bệnh tật, trông như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.
Xuân Hiểu vì lịch sự nên không vào, thực ra cánh cửa gỗ rách của cô vốn chẳng có cách nào khóa được.
“Xuân Hiểu.”
Cô mở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của Xuân Hiểu ló vào.
“A Đường, cậu ổn chứ?” Cô ấy lo lắng hỏi.
Tô Đường đưa tay lên trán, lắc đầu “Chỉ là sốt nhẹ thôi, không chết được đâu.”
Xuân Hiểu cũng như cô, chỉ là một cây cải thìa trong mảnh đất cằn cỗi, phía dưới còn có hai em gái và một em trai, từ nhỏ đã phải chăm sóc các em nhỏ.
Trong nhà, cô ấy ăn ít nhất, làm nhiều nhất, gầy gò đen đúa, không có lấy chút thịt.
Tô Đường và cô ấy thân nhau, như hai đứa trẻ thiếu thốn tình thương nương tựa vào nhau mà sống.
Nghe cô không sao, Xuân Hiểu thở phào, lấy từ túi rộng một củ khoai lang nướng.
“Đây, mình lén nướng, mang cho cậu!”
Tô Đường vừa rơi xuống nước, cổ họng đau rát vì bị sặc, lại phát sốt cả đêm, nhưng ngoài ra không có gì nghiêm trọng.
Trong cơn mê man trên giường tỉnh dậy, cô mơ hồ không phân biệt nổi đây là hiện thực hay là mơ.
“Nước…”
Cô ôm cổ họng ngồi dậy, chợt nhớ ra bà già suốt ngày chửi rủa cũng đã mất rồi, trong căn nhà tranh tồi tàn chỉ còn lại mình cô.
Cô lê thân người mệt mỏi đứng dậy, tìm nước uống.
Nước lạnh ngắt, đã mấy ngày rồi không lên núi đốn củi, ngay cả đun một nồi nước ấm cũng không xong.
Uống tạm nước lạnh cũng đành chịu. Cô cầm chiếc cốc tráng men màu đỏ in dòng chữ “Phục vụ Nhân dân” ngồi trên chiếc giường gỗ, ánh mắt thẫn thờ.
Ngay cả khi đang bệnh, cô vẫn là một mỹ nhân.
Bộ quần áo vá chằng vá đụp mặc trên người, để lộ phần xương quai xanh tinh xảo, phía trên là chiếc cổ thanh mảnh và dài, khuôn mặt thanh tú không thể giấu đi được vẻ đẹp thanh thoát dưới lớp vải thô mộc mạc.
Cô khẽ khép đôi mắt, giấu đi cảm xúc trong lòng.
Thật lâu sau, Tô Đường mới bực bội vò mái tóc.
“Rối bời quá…”
Vì giấc mơ ấy, đầu cô như có một mớ tơ nhện rối tung lên, chẳng tài nào gỡ được.
Năm nay cô mười tám tuổi, không phải trẻ mồ côi, nhưng còn cô độc hơn cả trẻ mồ côi.
Lúc tám tuổi, mẹ bị gắn mác tiểu thư nhà tư sản, cha sợ bị liên lụy nên lập tức đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, thậm chí còn tố cáo cả nhà ngoại của cô.
Biến cố ấy khiến Tô Đường mãi mãi mất đi cha mẹ.
Chưa đầy một năm sau, cha tái hôn, đưa mẹ kế lên thành phố hưởng phúc, bỏ mặc Tô Đường lại ở quê, tự sinh tự diệt.
Điểm may mắn duy nhất là gã cha tệ bạc kia cũng biết đưa mẹ kế đi cùng, để cô khỏi chịu đựng sự hành hạ của bà ta.
Từ đó, Tô Đường sống cùng bà nội.
Trong những lời đánh mắng của bà già ấy, cô cố gắng sống sót đến năm mười tám tuổi. Sau đó, các bác chú trong nhà lại bắt đầu nhòm ngó đến việc hôn sự của cô, luôn muốn gả cô đi để lấy chút sính lễ.
Dù sống khổ cực, Tô Đường vẫn lạc quan, thi thoảng còn tìm thấy chút niềm vui trong cảnh nghèo khó.
Nhưng giấc mơ đêm qua đã khiến cô chấn động.
Cô chẳng qua chỉ là nữ phụ có kết cục thảm hại trong một cuốn tiểu thuyết!
Những đau khổ suốt mười tám năm qua vốn chẳng là gì, bởi vì sau này cô sẽ còn thảm hơn!
Cộc, cộc, cộc!
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“A Đường! A Đường, mình đến thăm cậu đây.”
Là Xuân Hiểu.
Tô Đường kéo thân thể yếu ớt bước ra, từng bước chân xiêu vẹo.
Dáng người cô vốn đã nhỏ bé, giờ lại thêm bệnh tật, trông như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.
Xuân Hiểu vì lịch sự nên không vào, thực ra cánh cửa gỗ rách của cô vốn chẳng có cách nào khóa được.
“Xuân Hiểu.”
Cô mở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của Xuân Hiểu ló vào.
“A Đường, cậu ổn chứ?” Cô ấy lo lắng hỏi.
Tô Đường đưa tay lên trán, lắc đầu “Chỉ là sốt nhẹ thôi, không chết được đâu.”
Xuân Hiểu cũng như cô, chỉ là một cây cải thìa trong mảnh đất cằn cỗi, phía dưới còn có hai em gái và một em trai, từ nhỏ đã phải chăm sóc các em nhỏ.
Trong nhà, cô ấy ăn ít nhất, làm nhiều nhất, gầy gò đen đúa, không có lấy chút thịt.
Tô Đường và cô ấy thân nhau, như hai đứa trẻ thiếu thốn tình thương nương tựa vào nhau mà sống.
Nghe cô không sao, Xuân Hiểu thở phào, lấy từ túi rộng một củ khoai lang nướng.
“Đây, mình lén nướng, mang cho cậu!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro