[Thập Niên 80] Sĩ Quan Phúc Hắc Đọc Tâm Tôi Sau Khi Thất Thủ
Thuận Lợi Ở Lại...
2024-11-22 14:44:16
Chu Cận Xuyên suy nghĩ một lúc rồi hỏi cô một câu: “Tại sao cô lại tốt với Tiểu Vũ và Noãn Noãn như vậy?"
Mới chỉ quen một ngày, cứu hai người trên đường thì thôi.
Lúc nãy cô còn rất xúc động và giận dữ khi đối đầu với chị Lưu.
Những cảm xúc này không thể giả được.
Anh lo lắng Tô Ý có thể có mục đích gì nên mới tốt với hai đứa trẻ như vậy.
Mới quen một ngày, Tô Ý hiểu được sự lo lắng của anh.
Dù sao cũng là phỏng vấn, cũng phải hỏi nhiều câu!
Vì vậy, cô không cảm thấy có gì lạ: “Tôi vốn thích trẻ con, thêm nữa hồi nhỏ tôi cũng giống như chúng, thường xuyên bị người ta bắt nạt, nên cảm xúc hơi kích động."
Nói xong, Tô Ý cúi đầu.
[Vì hồi nhỏ từng phải dầm mưa, nên muốn che ô cho những người cũng đang phải dầm mưa."
[Dù có đủ ba mẹ nhưng còn không bằng không có, Tiểu Vũ và Noãn Noãn thật ra may mắn hơn mình, ít nhất chúng có Chu Cận Xuyên.]
Chu Cận Xuyên nhìn cô vài giây, thậm chí quên di chuyển ánh mắt.
Khi phản ứng lại, anh mới dời mắt đi, nói: “Cô ở ngoài cũng không tiện, hơn nữa không có công việc chính thức cũng không thuê được phòng."
"Sau này cô cứ ở cùng hai đứa trẻ trong căn nhà này, tôi ở phòng ký túc xá, còn chi tiêu mỗi tháng vẫn là ba mươi đồng, thiếu gì có thể tìm tôi."
Nói xong, Chu Cận Xuyên liền viết số điện thoại văn phòng và số điện thoại ký túc xá của mình đưa cho Tô Ý.
"Nhà có điện thoại, có việc gì có thể gọi cho tôi."
Tô Ý nhìn tờ giấy anh đưa, sững sờ, vậy là đồng ý rồi hả?!
Hai đứa trẻ cũng vui mừng kéo áo cô, ra hiệu cô nhanh chóng nhận lấy.
Tô Ý đưa tay nhận, cảm động cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn sếp, tôi sẽ làm việc chăm chỉ."
Chu Cận Xuyên sững người một lát rồi đứng dậy: “Để hai đứa dẫn cô đi làm quen môi trường, sáng mai tôi sẽ mang đồ đến."
Nói xong, Chu Cận Xuyên đứng dậy rời đi.
Nghe tiếng cửa đóng, Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn mới vui mừng như trẻ con thực sự.
"Chị Tô, thật tuyệt, chị thật sự ở lại không đi nữa thật sao?"
"Chị Tô, sau này mỗi ngày chị đều nấu cho chúng em ăn ngon chứ?"
Tô Ý dịu dàng vỗ về hai đứa trẻ: “Ừ, sau này ba người chúng ta sẽ ở cùng nhau, chị sẽ nấu ăn ngon cho các em."
Diệp Tiểu Vũ đỏ mắt: “Sau này Noãn Noãn sẽ không phải đói bụng nữa."
Nói xong, hai đứa trẻ kéo Tô Ý đi xem phòng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mới chỉ quen một ngày, cứu hai người trên đường thì thôi.
Lúc nãy cô còn rất xúc động và giận dữ khi đối đầu với chị Lưu.
Những cảm xúc này không thể giả được.
Anh lo lắng Tô Ý có thể có mục đích gì nên mới tốt với hai đứa trẻ như vậy.
Mới quen một ngày, Tô Ý hiểu được sự lo lắng của anh.
Dù sao cũng là phỏng vấn, cũng phải hỏi nhiều câu!
Vì vậy, cô không cảm thấy có gì lạ: “Tôi vốn thích trẻ con, thêm nữa hồi nhỏ tôi cũng giống như chúng, thường xuyên bị người ta bắt nạt, nên cảm xúc hơi kích động."
Nói xong, Tô Ý cúi đầu.
[Vì hồi nhỏ từng phải dầm mưa, nên muốn che ô cho những người cũng đang phải dầm mưa."
[Dù có đủ ba mẹ nhưng còn không bằng không có, Tiểu Vũ và Noãn Noãn thật ra may mắn hơn mình, ít nhất chúng có Chu Cận Xuyên.]
Chu Cận Xuyên nhìn cô vài giây, thậm chí quên di chuyển ánh mắt.
Khi phản ứng lại, anh mới dời mắt đi, nói: “Cô ở ngoài cũng không tiện, hơn nữa không có công việc chính thức cũng không thuê được phòng."
"Sau này cô cứ ở cùng hai đứa trẻ trong căn nhà này, tôi ở phòng ký túc xá, còn chi tiêu mỗi tháng vẫn là ba mươi đồng, thiếu gì có thể tìm tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Chu Cận Xuyên liền viết số điện thoại văn phòng và số điện thoại ký túc xá của mình đưa cho Tô Ý.
"Nhà có điện thoại, có việc gì có thể gọi cho tôi."
Tô Ý nhìn tờ giấy anh đưa, sững sờ, vậy là đồng ý rồi hả?!
Hai đứa trẻ cũng vui mừng kéo áo cô, ra hiệu cô nhanh chóng nhận lấy.
Tô Ý đưa tay nhận, cảm động cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn sếp, tôi sẽ làm việc chăm chỉ."
Chu Cận Xuyên sững người một lát rồi đứng dậy: “Để hai đứa dẫn cô đi làm quen môi trường, sáng mai tôi sẽ mang đồ đến."
Nói xong, Chu Cận Xuyên đứng dậy rời đi.
Nghe tiếng cửa đóng, Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn mới vui mừng như trẻ con thực sự.
"Chị Tô, thật tuyệt, chị thật sự ở lại không đi nữa thật sao?"
"Chị Tô, sau này mỗi ngày chị đều nấu cho chúng em ăn ngon chứ?"
Tô Ý dịu dàng vỗ về hai đứa trẻ: “Ừ, sau này ba người chúng ta sẽ ở cùng nhau, chị sẽ nấu ăn ngon cho các em."
Diệp Tiểu Vũ đỏ mắt: “Sau này Noãn Noãn sẽ không phải đói bụng nữa."
Nói xong, hai đứa trẻ kéo Tô Ý đi xem phòng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro