[Thập Niên 80] Sống Lại Phấn Đấu Làm Giàu
Bán Giày (1)
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
2024-09-25 08:56:45
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Văn Thanh lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ lung tung, nhanh chóng đi thẳng đến thôn Thủy Loan.
Vừa đến thôn Thủy Loan lại gặp không ít hàng xóm, mọi người rối rít chào hỏi.
“Văn Thanh, cháu vác cái gì thế? Nhìn quá mệt quá, mặt đỏ bừng rồi.”
“Văn Thanh, để tôi đến giúp cô.”
“Văn Thanh, trong cái bao bố này đựng gì vậy, căng phồng lên. Có phải ở huyện bên kia cho không?”
“…”
Nếu là trước kia Văn Thanh nghe được mấy lời này nhất định sẽ trả đũa. Nhưng bây giờ cô không phải là cô của kiếp trước, từ đầu tới cuối cô chỉ cười: “Không có thứ gì.”
“Không cần phụ giúp, tôi vác nổi.”
“Không phải ở huyện cho.”
“…”
Đến lúc vào sân, Văn Thanh “phịch” một tiếng ném bao tải xuống, bóp eo thở hồng hộc.
Lúc này, Diêu Thế Linh đang giặt quần áo.
Văn Lượng ngồi trong sân, cúi đầu nghĩ đến học phí.
Văn Bằng đang đợi Văn Lượng cùng đến trường.
Sau khi Văn Thanh há miệng thở dốc, cô lấy bốn đồng trong túi quần ra, nói: “Lượng Lượng, cho em học phí này, đi học đi.”
Văn Lượng ngẩng đầu, giật mình nhìn Văn Thanh.
Diêu Thế Linh dừng động tác trong tay lại.
“Chị cả, chị lấy đâu ra nhiều tiền thế?” Văn Bằng ngạc nhiên hỏi.
Văn Thanh mỉm cười: “Chị bán chiếc váy hoa rồi.”
Diêu Thế Linh cực kỳ kinh ngạc, Văn Thanh không thể nào làm ra loại chuyện này được.
“Cầm lấy đi.” Văn Thanh bước tới, kéo tay Văn Lượng rồi nhét bốn đồng vào trong tay cậu ấy, Văn Lượng không lấy, từ trước đến nay cậu ấy vẫn luôn ghét Văn Thanh.
Cô thường xuyên lăn lộn cùng chú hai, từ nhỏ đã thích đánh nhau, còn từng đánh bạn của cậu bé khóc lóc ầm ĩ. Từ đó người bạn kia không thèm chơi với cậu ấy nữa, Văn Thanh không chỉ áy náy, càng mặt dày hơn. Cả thôn đều biết cô thích Kỷ Ngạn Quân trong huyện, cứ hai ba hôm lại chạy tới đó tìm anh. Người trong thôn suốt ngày chỉ trỏ sau lưng cô, nói cô không biết xấu hổ. Vì thế, Văn Lượng rất phản cảm với chuyện này.
“Văn Lượng, cầm lấy đi.” Diêu Thế Linh đột nhiên mở miệng.
Văn Thanh hơi sửng sốt, trái tim chợt ấm áp.
Văn Lượng vẫn nắm chặt tay, nhất quyết không chịu nhận.
“Anh hai, anh cầm lấy đi, là chị cả cho lại không phải người ngoài. Anh còn không đóng tiền học phí, thì chủ nhiệm lớp anh sẽ đuổi anh ra ngoài đó.” Văn Bằng ở bên cạnh cất lời khuyên nhủ.
Văn Lượng mím môi, siết chặt nắm đấm, lặng lẽ so gan.
“Cầm đi, coi như chị cho em mượn, đợi em kiếm được tiền thì trả lại cho chị.” Văn Thanh cười nói.
Văn Thanh vừa cười lên, trông cực kỳ dịu dàng và xinh đẹp. Hoàn toàn khác hẳn vẻ đanh đánh, ngang ngược khiến người ta chán ghét ngày thường.
Văm Lương hơi động lòng, đấu tranh giây lát rồi nhận lấy tiền rồi bỏ lại một câu: “Em sẽ trả lại chị.” Sau đó, cậu ấy chạy ra khỏi sân cũng chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
“Anh hai, chờ em với, chờ em với.” Văn Bằng đuổi theo.
Văn Thanh lại quay người nhìn Diêu Thế Linh.
Diêu Thế Linh đã khôi phục lại thái độ bình thường, tiếp tục giặt quần áo.
Văn Thanh biết tính mẹ mình luôn kiêu ngạo, cô cũng có mấy điểm giống hệt với bà ấy.
Cô xách bao tải lên lần nữa, lúc đi tới bên cạnh Diêu Thế Linh, nghe thấy bà ấy nói: “Đợi bán đống lúa mạch vụ này xong, mẹ sẽ trả lại bốn đồng kia cho con.”
“Vâng.” Văn Thanh đồng ý, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Con không lấy tiền của Kỷ Ngạn Quân. Tiền váy là chú hai để lại cho con, tổng cộng có mười hai đồng.”
“Mẹ biết rồi.” Diêu Thế Linh hờ hững nói, rồi tiếp tục cúi đầu vò quần áo.
Nhưng trong lòng Văn Thanh thầm vui vẻ, mơ hồ cảm thấy gút mắc giữa mình và mẹ đã bớt hơn đôi chút, động tác xách bao tải cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Văn Thanh lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ lung tung, nhanh chóng đi thẳng đến thôn Thủy Loan.
Vừa đến thôn Thủy Loan lại gặp không ít hàng xóm, mọi người rối rít chào hỏi.
“Văn Thanh, cháu vác cái gì thế? Nhìn quá mệt quá, mặt đỏ bừng rồi.”
“Văn Thanh, để tôi đến giúp cô.”
“Văn Thanh, trong cái bao bố này đựng gì vậy, căng phồng lên. Có phải ở huyện bên kia cho không?”
“…”
Nếu là trước kia Văn Thanh nghe được mấy lời này nhất định sẽ trả đũa. Nhưng bây giờ cô không phải là cô của kiếp trước, từ đầu tới cuối cô chỉ cười: “Không có thứ gì.”
“Không cần phụ giúp, tôi vác nổi.”
“Không phải ở huyện cho.”
“…”
Đến lúc vào sân, Văn Thanh “phịch” một tiếng ném bao tải xuống, bóp eo thở hồng hộc.
Lúc này, Diêu Thế Linh đang giặt quần áo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Lượng ngồi trong sân, cúi đầu nghĩ đến học phí.
Văn Bằng đang đợi Văn Lượng cùng đến trường.
Sau khi Văn Thanh há miệng thở dốc, cô lấy bốn đồng trong túi quần ra, nói: “Lượng Lượng, cho em học phí này, đi học đi.”
Văn Lượng ngẩng đầu, giật mình nhìn Văn Thanh.
Diêu Thế Linh dừng động tác trong tay lại.
“Chị cả, chị lấy đâu ra nhiều tiền thế?” Văn Bằng ngạc nhiên hỏi.
Văn Thanh mỉm cười: “Chị bán chiếc váy hoa rồi.”
Diêu Thế Linh cực kỳ kinh ngạc, Văn Thanh không thể nào làm ra loại chuyện này được.
“Cầm lấy đi.” Văn Thanh bước tới, kéo tay Văn Lượng rồi nhét bốn đồng vào trong tay cậu ấy, Văn Lượng không lấy, từ trước đến nay cậu ấy vẫn luôn ghét Văn Thanh.
Cô thường xuyên lăn lộn cùng chú hai, từ nhỏ đã thích đánh nhau, còn từng đánh bạn của cậu bé khóc lóc ầm ĩ. Từ đó người bạn kia không thèm chơi với cậu ấy nữa, Văn Thanh không chỉ áy náy, càng mặt dày hơn. Cả thôn đều biết cô thích Kỷ Ngạn Quân trong huyện, cứ hai ba hôm lại chạy tới đó tìm anh. Người trong thôn suốt ngày chỉ trỏ sau lưng cô, nói cô không biết xấu hổ. Vì thế, Văn Lượng rất phản cảm với chuyện này.
“Văn Lượng, cầm lấy đi.” Diêu Thế Linh đột nhiên mở miệng.
Văn Thanh hơi sửng sốt, trái tim chợt ấm áp.
Văn Lượng vẫn nắm chặt tay, nhất quyết không chịu nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh hai, anh cầm lấy đi, là chị cả cho lại không phải người ngoài. Anh còn không đóng tiền học phí, thì chủ nhiệm lớp anh sẽ đuổi anh ra ngoài đó.” Văn Bằng ở bên cạnh cất lời khuyên nhủ.
Văn Lượng mím môi, siết chặt nắm đấm, lặng lẽ so gan.
“Cầm đi, coi như chị cho em mượn, đợi em kiếm được tiền thì trả lại cho chị.” Văn Thanh cười nói.
Văn Thanh vừa cười lên, trông cực kỳ dịu dàng và xinh đẹp. Hoàn toàn khác hẳn vẻ đanh đánh, ngang ngược khiến người ta chán ghét ngày thường.
Văm Lương hơi động lòng, đấu tranh giây lát rồi nhận lấy tiền rồi bỏ lại một câu: “Em sẽ trả lại chị.” Sau đó, cậu ấy chạy ra khỏi sân cũng chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
“Anh hai, chờ em với, chờ em với.” Văn Bằng đuổi theo.
Văn Thanh lại quay người nhìn Diêu Thế Linh.
Diêu Thế Linh đã khôi phục lại thái độ bình thường, tiếp tục giặt quần áo.
Văn Thanh biết tính mẹ mình luôn kiêu ngạo, cô cũng có mấy điểm giống hệt với bà ấy.
Cô xách bao tải lên lần nữa, lúc đi tới bên cạnh Diêu Thế Linh, nghe thấy bà ấy nói: “Đợi bán đống lúa mạch vụ này xong, mẹ sẽ trả lại bốn đồng kia cho con.”
“Vâng.” Văn Thanh đồng ý, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Con không lấy tiền của Kỷ Ngạn Quân. Tiền váy là chú hai để lại cho con, tổng cộng có mười hai đồng.”
“Mẹ biết rồi.” Diêu Thế Linh hờ hững nói, rồi tiếp tục cúi đầu vò quần áo.
Nhưng trong lòng Văn Thanh thầm vui vẻ, mơ hồ cảm thấy gút mắc giữa mình và mẹ đã bớt hơn đôi chút, động tác xách bao tải cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro