[Thập Niên 80] Sống Lại Phấn Đấu Làm Giàu
Bán Giày (2)
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
2024-09-25 08:56:45
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô đổ bột mì và gạo mình mua về lần lượt vào trong hai chiếc lu, đặt dầu vào vị trí của nó. Sau khi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, cô bắt đầu rửa thịt. Thịt cô mua hơi mỡ, thả vào trong chảo chiên cho ra dầu rồi múc vào bát, để đông thành mỡ sau này có thể lấy ra xào rau.
Khi Văn Thanh đang rán mỡ, Diêu Thế Linh bước vào hỏi: “Con mua thịt lúc nào thế?” Phải biết rằng, thời đại này trong thôn Thủy Loan, muốn ăn thịt cá đều phải đợi đến Tết. Đêm ba mươi mới ăn một bữa, còn không thể ăn hết, phải để lại một ít để mùng một Tết ăn.
“Mua thịt ăn ạ.” Văn Thanh nói.
Diêu Thế Linh nhìn bột mì, dầu rồi rau lại thịt ở trong bếp mà lòng đau như cắt; “Chỗ này phải tốn bao nhiêu tiền đây?”
Văn Thanh thầm vui mừng khi nghe thấy Diêu Thế Linh nói chuyện với mình, đã không còn giọng điệu mang theo thuốc súng như trước nữa. Có vẻ như mẹ vẫn yêu thương đứa con này, dần dà, cô nhất định sẽ khiến họ thay đổi cách nhìn về mình.
“Không tốn bao nhiêu, cộng tất cả lại cũng chỉ tiêu ba bốn đồng.” Văn Thanh nói.
Diêu Thế Linh lập tức cau mày.
Văn Thanh vội nói: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Diêu Thế Linh nhìn chằm chằm vào thịt rồi nói: “Chuyện gì thế?”
“Trong huyện có tiệm may của dì Tiếu, trước kia con từng đến đó mấy lần. Công việc buôn bán của dì Tiếu khá tốt, muốn con tới đó giúp đỡ. Mỗi tháng sẽ trả tiền lương cho con, lần này chính dì ấy đã mua chiếc váy hoa kia. Cho nên, con muốn bắt đầu từ mai, mỗi ngày sẽ tới trợ giúp trong tiệm của dì ấy, tranh thủ kiếm chút tiền.” Văn Thanh bình tĩnh nói.
Diêu Thế Linh liếc nhìn Văn Thanh, như thể trước giờ bà ấy chưa từng quen biết một Văn Thanh thế này. Từ khi bà ấy sinh ra con nhóc này, miệng chỉ biết nói ngon ngọt dỗ dành chú hai vui vẻ mà thôi. Cả ngày đưa nó đi chơi, chú hai nó vẫn chưa kết hôn, còn từng ngồi tù, trong nhà cũng nghèo đến độ không lấy được vợ, nên yêu thương cô như con gái ruột. Quần áo hay học phí của Văn Thanh đều là do chú ấy mua cho cô.
Thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay số ngày cô ở bên cạnh Diêu Thế Linh.
Tối qua, cô nói những lời hỗn xược, bà ấy đánh cô, trong lòng cũng áy náy nhưng không biết phải mở miệng ra sao. Lúc này, bà ấy cũng chỉ hỏi: “Có đáng tin không? Sẽ không gạt người đấy chứ? Hay là ngày mai mẹ đi cùng con một chuyến xem thử.”
“Đáng tin ạ, mẹ, mẹ xem học phí của Lượng Lượng còn có gạo, bột mì và thịt trong nhà này đều dùng tiền của dì Tiếu cho. Dì ấy mở tiệm đã mấy năm rồi, sẽ không gạt người đâu.” Theo như Văn Thanh được biết, sau này dì Tiếu còn mở xưởng may mặc trở thành bà chủ, kiếm được không ít tiền.
“Thế thì được, con thích và muốn thì cứ đi thôi. Nhưng ở huyện...” Diêu Thế Linh nghĩ tới Kỷ Ngạn Quân.
Văn Thanh hoàn toàn không nghĩ tới Kỷ Ngạn quân, tưởng rằng Diêu Thế Linh cho rằng huyện thành xa xôi, vì thế bèn nói: “Huyện cách thôn Thủy Loan của chúng ta không xa. Con đi nhanh thì nửa tiếng là đến nơi. Buổi tối tan làm, trời còn chưa tối con đã về rồi.”
Trước giờ Diêu Thế Linh chưa từng nghĩ tới, có một ngày con gái mình sẽ trở thành dáng vẻ này. Trong lòng cảm động, gật đầu nói: “Ừ, được rồi.”
Trong lòng Văn Thanh ấm áp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Đến khi Văn Lượng và Văn Bằng tan học về, vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thịt, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Văn Lượng chợt sững sờ.
Văn Bằng trực tiếp lao vào bếp, hào hứng hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay nhà mình ăn thịt ạ?”
“Ừ.” Diêu Thế Linh đang thêm củi đốt trước bếp, còn Văn Thanh đang nấu nướng.
Cô đổ bột mì và gạo mình mua về lần lượt vào trong hai chiếc lu, đặt dầu vào vị trí của nó. Sau khi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, cô bắt đầu rửa thịt. Thịt cô mua hơi mỡ, thả vào trong chảo chiên cho ra dầu rồi múc vào bát, để đông thành mỡ sau này có thể lấy ra xào rau.
Khi Văn Thanh đang rán mỡ, Diêu Thế Linh bước vào hỏi: “Con mua thịt lúc nào thế?” Phải biết rằng, thời đại này trong thôn Thủy Loan, muốn ăn thịt cá đều phải đợi đến Tết. Đêm ba mươi mới ăn một bữa, còn không thể ăn hết, phải để lại một ít để mùng một Tết ăn.
“Mua thịt ăn ạ.” Văn Thanh nói.
Diêu Thế Linh nhìn bột mì, dầu rồi rau lại thịt ở trong bếp mà lòng đau như cắt; “Chỗ này phải tốn bao nhiêu tiền đây?”
Văn Thanh thầm vui mừng khi nghe thấy Diêu Thế Linh nói chuyện với mình, đã không còn giọng điệu mang theo thuốc súng như trước nữa. Có vẻ như mẹ vẫn yêu thương đứa con này, dần dà, cô nhất định sẽ khiến họ thay đổi cách nhìn về mình.
“Không tốn bao nhiêu, cộng tất cả lại cũng chỉ tiêu ba bốn đồng.” Văn Thanh nói.
Diêu Thế Linh lập tức cau mày.
Văn Thanh vội nói: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Diêu Thế Linh nhìn chằm chằm vào thịt rồi nói: “Chuyện gì thế?”
“Trong huyện có tiệm may của dì Tiếu, trước kia con từng đến đó mấy lần. Công việc buôn bán của dì Tiếu khá tốt, muốn con tới đó giúp đỡ. Mỗi tháng sẽ trả tiền lương cho con, lần này chính dì ấy đã mua chiếc váy hoa kia. Cho nên, con muốn bắt đầu từ mai, mỗi ngày sẽ tới trợ giúp trong tiệm của dì ấy, tranh thủ kiếm chút tiền.” Văn Thanh bình tĩnh nói.
Diêu Thế Linh liếc nhìn Văn Thanh, như thể trước giờ bà ấy chưa từng quen biết một Văn Thanh thế này. Từ khi bà ấy sinh ra con nhóc này, miệng chỉ biết nói ngon ngọt dỗ dành chú hai vui vẻ mà thôi. Cả ngày đưa nó đi chơi, chú hai nó vẫn chưa kết hôn, còn từng ngồi tù, trong nhà cũng nghèo đến độ không lấy được vợ, nên yêu thương cô như con gái ruột. Quần áo hay học phí của Văn Thanh đều là do chú ấy mua cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay số ngày cô ở bên cạnh Diêu Thế Linh.
Tối qua, cô nói những lời hỗn xược, bà ấy đánh cô, trong lòng cũng áy náy nhưng không biết phải mở miệng ra sao. Lúc này, bà ấy cũng chỉ hỏi: “Có đáng tin không? Sẽ không gạt người đấy chứ? Hay là ngày mai mẹ đi cùng con một chuyến xem thử.”
“Đáng tin ạ, mẹ, mẹ xem học phí của Lượng Lượng còn có gạo, bột mì và thịt trong nhà này đều dùng tiền của dì Tiếu cho. Dì ấy mở tiệm đã mấy năm rồi, sẽ không gạt người đâu.” Theo như Văn Thanh được biết, sau này dì Tiếu còn mở xưởng may mặc trở thành bà chủ, kiếm được không ít tiền.
“Thế thì được, con thích và muốn thì cứ đi thôi. Nhưng ở huyện...” Diêu Thế Linh nghĩ tới Kỷ Ngạn Quân.
Văn Thanh hoàn toàn không nghĩ tới Kỷ Ngạn quân, tưởng rằng Diêu Thế Linh cho rằng huyện thành xa xôi, vì thế bèn nói: “Huyện cách thôn Thủy Loan của chúng ta không xa. Con đi nhanh thì nửa tiếng là đến nơi. Buổi tối tan làm, trời còn chưa tối con đã về rồi.”
Trước giờ Diêu Thế Linh chưa từng nghĩ tới, có một ngày con gái mình sẽ trở thành dáng vẻ này. Trong lòng cảm động, gật đầu nói: “Ừ, được rồi.”
Trong lòng Văn Thanh ấm áp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Đến khi Văn Lượng và Văn Bằng tan học về, vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thịt, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Văn Lượng chợt sững sờ.
Văn Bằng trực tiếp lao vào bếp, hào hứng hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay nhà mình ăn thịt ạ?”
“Ừ.” Diêu Thế Linh đang thêm củi đốt trước bếp, còn Văn Thanh đang nấu nướng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro